Ông cụ Tư ngã xuống từ bậc thang rất cao, chảy rất nhiều máu, lại thêm tuổi tác đã cao, không ai dám tự tiện động vào.
Ông cụ Tư đã hoàn toàn không có phản ứng, đã ngất đi.
Bác sĩ gia đình chạy đến rất nhanh, xử lý sơ cho ông cụ Tư, sau đó đưa lên xe đi bệnh viện.
Một đoàn người cũng đi đến bệnh viện theo.
Trước khi đi, Tư Đình Phong quay đầu nhìn lướt qua người giúp việc phát hiện ra ông cụ Tư bị ngã đầu tiên: “Cô cũng đi tới bệnh viện”.
Cũng may trực thuộc Tư thị có một bệnh viện tư nhân, ngay lập tức có thể làm phẫu thuật cho ông cụ Tư.
“Kết luận sơ bộ bị chảy máu trong đầu, gãy xương nhiều chỗ trên người, tình hình không mấy khả quan, bây giờ phải lập tức làm phẫu thuật ngay”.
Bác sĩ nói xong làm cho mặt tất cả mọi người biến sắc, bầu không khí trở nên đình trệ.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, tất cả mọi người ở bên ngoài chờ.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn Tư Mộ Hàn bên cạnh, thấy sắc mặt lạnh lùng của anh, cô đưa tay nắm tay anh lại.
Thế nhưng Tư Mộ Hàn không giống với thường ngày nắm tay cô, không hề quay đầu nhìn cô.
Lúc này, hành lang yên tĩnh vang lên tiếng Tư Đình Phong.
“Ai phát hiện ra ông cụ Tư đầu tiên?” Trong giọng nói của ông ấy mang theo nghiêm nghị.
Nghe tiếng Nguyễn Tri Hạ nhìn sang.
“Là tôi”.
Trả lời là người giúp việc cùng theo tới bệnh viện.
Người giúp việc kia dường như sợ Tư Đình Phong đem chuyện này đổ lỗi lên đầu cô ta, sắc mặt cực kỳ khó nhìn, trong giọng nói mang theo hoảng sợ.
Cô ta giống như đột nhiên nhớ ra cái gì, đưa tay chỉ vào Nguyễn Tri Hạ: “Tôi nghe thấy tiếng mợ chủ, lúc tôi qua đó ông cụ Tư đã ngã xuống rồi…”
Tư Đình Phong nghe thấy thế liền nhìn sang Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, con nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”
Ông ấy vừa nói xong, ánh mắt mọi người liền đổ dồn nhìn vào Nguyễn Tri Hạ.
Đáy lòng Nguyễn Tri Hạ dâng lên một dự cảm không rõ ràng.
Bọn họ cảm thấy là cô đẩy ông cụ Tư từ trên cầu thang xuống?
Nguyễn Tri Hạ ổn định tâm trạng, nói ra: “Trước đó có người giúp việc đến gọi con, nói là ông gọi con qua đó, lúc đó ở trong phòng không có ai, con nghe thấy đầu cầu thang có tiếng động, lúc đi ra ông đã…ngã xuống rối”.
Tư Đình Phong nghe xong, dằn giọng hỏi: “Là người giúp việc nào gọi?”
Tư Tri Hạ lắc đầu: “Con không biết, lúc ấy người giúp việc đó đứng ở bên ngoài phòng gọi con”.
Tư Đình Phong nghe xong, nhíu mày nhìn xem Nguyễn Tri Hạ chuẩn bị nói cái gì tiếp theo, Tư Mộ Hàn ở bên cạnh liền đi lên phía trước ngăn ở trước người Nguyễn Tri Hạ, mặt lạnh lùng lên tiếng nói: “Bố đây là đang hoài nghi Nguyễn Tri Hạ đẩy ông xuống?”
Tư Đình Phong ngẩng đầu đối mặt cùng Tư Mộ Hàn: “Ông cụ trong nhà xảy ra chuyện như vậy, người liên quan đương nhiên đều phải hỏi một chút”.
Tư Mộ Hàn xem thường bật cười một tiếng: “Tất cả mọi người đều biết, ông rất quý Nguyễn Tri Hạ, cô ấy có lý do gì để làm việc này với ông?”
“Cô ta đương nhiên là có lý do làm ra việc này!”
Giọng nói của Tư Ân Nhã đột nhiên vang lên.
Mọi người quay đầu đã nhìn thấy Tư Ân Nhã đi cùng một đoàn người đang vội vàng đi về hướng này.
Bọn họ sau đó mới biết được ông cụ Tư bị ngã cầu thang, vội vàng chạy tới.
Tư Đình Phong giọng nói nghiêm khắc quát mắng Tư Ân Nhã: “Ân Nhã, biết mình đang nói cái gì không?”
“Cháu đương nhiên biết cháu đang nói cái gì!”.