Đây thuần túy là mua bán.
Nguyễn Tri Hạ hiện tại thật sự cần tiền gấp, nhưng cũng không thể thật sự tin tưởng cái giá mà Tần Thủy San đưa ra.
Nguyễn Tri Hạ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Giá chót là ...! Tôi giữ bản quyền.”
“Kịch bản này của cô nhiều nhất cũng chỉ có thể quay phiên bản chiếu mạng, vậy mà cô còn đòi ..., sao cô không đi ăn cướp luôn đi.” Tần Thủy San mặc dù coi trọng kịch bản của Nguyễn Tri Hạ nhưng trong mắt cô ta, Nguyễn Tri Hạ dù sao cũng chỉ là người mới, cô ta mua kịch bản của Nguyễn Tri Hạ sẽ phải gánh rủi ro.
Nguyễn Tri Hạ quả quyết nói: “Cô cũng biết tình hình của tôi rồi, tôi cần tiền gấp, muốn hay không cứ nói một lời đi.”
Mua bán dĩ nhiên là phải trả giá rồi, ... đối với Tần Thủy San mà nói cũng chẳng thấm vào đâu.
Chỉ cần Tần Thủy San muốn thì nhất định sẽ bỏ tiền ra mua.
Tần Thủy San cắn môi, nhưng cũng không trả lời Nguyễn Tri Hạ ngay lập tức.
Nguyễn Tri Hạ liếc nhìn đồng hồ, đáy lòng có dự cảm, Tư Mộ Hàn rất có thể sẽ nhanh chóng tìm tới đây.
Cô đứng dậy: “Không cần thì tôi đi đây, cô cũng biết Tư Mộ Hàn hiện đang tìm tôi khắp nơi.”
Tần Thủy San cắn răng nói: “Được, đồng ý!”
Cô ta hơi nhăn nhó nhưng qua biểu cảm thì rõ ràng là không nỡ bỏ qua kịch bản này.
Nguyễn Tri Hạ nhoẻn miệng cười, lên mạng gửi kịch bản vào email của Tần Thủy San.
Tần Thủy San lấy ra một tấm thẻ trong túi tiền cho Nguyễn Tri Hạ: “Trong thẻ này có ..., mật mã .”
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy thẻ ngân hàng, đem máy vi tính bỏ vào trong balo: “Nhớ gửi lại hợp đồng cho tôi.
Cô nói xong thì không chờ Tần Thủy San phản ứng, liền trực tiếp đeo túi xách rời đi.
Khi ra tới cửa, cô quay đầu nhìn Tần Thủy San một cái, khẽ nhếch môi cười vì đã đạt được ý đồ.
Cô không hề gửi toàn bộ kịch bản cho Tần Thủy San mà chỉ gởi một nửa.
Đối với soạn giả mà nói, bản quyền rất quan trọng hiện tại giữa cô và Tần Thủy San chỉ là hợp đồng miệng, vào phút cuối nếu Tần Thủy San không ký tên cho cô thì há chẳng phải cô sẽ bị thua thiệt sao?
Cẩn thận một chút không bao giờ sai.
Bên cạnh quán trà sữa có một nhà vệ sinh công cộng.
Nguyễn Tri Hạ xách túi bước vào.
Cô vừa mới đóng cửa lại liền nhìn thấy một chiếc ô tô dừng lại ở bên đường cái ngay cạnh nhà vệ sinh.
Ngay sau đó là những tiếng bước chân liên tục vang lên.
Và cả..
Giọng nói quen thuộc.
“Nếu như tin tức đó là đúng thì chắc hẳn mợ chủ đang ở đây.”
Chủ nhân của giọng nói này là Thời Dũng.
Do đã nghe thấy giọng nói này nhiều lần nên đương nhiên Nguyễn Tri Hạ cũng nhận ra được.
Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one
Chỉ là, nghe thấy lời Thời Dũng nói, trái tim cô cũng treo lơ lửng theo.
Theo như ý trong lời nói của Thời Dũng thì Tư Mộ Hàn cũng tới rồi?
Ngay sau đó, cô liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của Tư Mộ Hàn vang lên: “Vào lục soát.”
Điều khiến cô lo lắng chỉ có chuyện ngày hôm qua mà thôi, nhưng khi nghe thấy giọng của của Tư Mộ Hàn, cô lại có cảm giác như đã cách cả một đời.
Nguyễn Tri Hạ dựa vào cánh cửa phòng vệ sinh, căng thẳng lắng nghe tiếng chân bọn họ rời đi.
Sau đó, cô liền dẫm lên bồn cầu để chạy ra ngoài.
Vừa ra ngoài, cô liền nhìn thấy chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc kia đang đỗ ở ven đường.
Nghiêng đầu nhìn sang bên kia liền nhìn thấy Tư Mộ Hàn – đang dẫn theo vài người – đụng mặt với Tần Thủy San.
Tần Thủy San đứng đối diện Nguyễn Tri Hạ, còn đám người Tư Mộ Hàn lại quay lưng về phía cô nên bọn họ cũng không nhìn thấy cô.
Nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ, đôi mắt Tần Thủy San bỗng lóe lên tia sáng..