Chương :
Xem ra sự việc hôm nay xảy ra đã mang lại sự kích thích không nhỏ cho cô rồi!
Tuy anh đã hết sức an ủi cô, nhưng sự việc mẹ cô gây ra đã mang đến cho Đàm Tiểu Ân quá nhiều áy náy.
Âu Minh Triết không vội từ chối cô, chỉ nhíu máy hỏi: “em chắc chắn muốn giúp tôi đúng không? Nhưng tôi là một người đàn ông…”
Anh có phần muốn biết, lá gan của cô sao đột nhiên lại trở nên to đến vậy.
“Không sao cả.” Đàm Tiểu Ân quả quyết nói: “Em đi lấy quần áo trước đây.”
Cô nhanh chóng đi tìm đồ ngủ giúp anh.
Âu Minh Triết nhìn cô đang tìm quần áo giúp anh trong phòng để đồ, ngắm nhìn dáng vẻ bận rộn của cô mang đến cho anh một loại cảm giác không diễn tả được thành lời.
Rất nhanh chóng, Đàm Tiểu Ân đã tìm được quần áo mà Âu Minh Triết mặc lúc đi ngủ, cô đưa đồ cho anh, sau đó đẩy anh vào phòng tắm.
“Chú đợi em chút, em mở nước đã.”
Đàm Tiểu Ân để Âu Minh Triết tại chỗ, còn cô thì đi mở nước tắm.
Đây là lần đầu tiên cô làm việc này giúp anh, tay chân hơi luống cuống, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh xong nhiệt độ nước, chuẩn bị xong khăn tắm, cô mới bước qua, sờ sờ cái mũi của mình, muốn che giấu sự hồi hộp: “Em giúp chú cởi quần áo nhé?”
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, anh thừa nhận mình có chút hứng thú xấu xa, muốn nhìn một người da mặt vẫn mỏng như cô đến cùng có thể làm được đến trình độ nào?
Anh gật đầu: “Được.”
Đàm Tiểu Ân vươn tay mở từng cút áo sơ mi cho anh.
Âu Minh Triết đối với cô mà nói, không có tính nguy hiểm gì. Phía dưới của anh không dùng được, không thể làm cái “đó”, cô cảm thấy mình có thể hoàn toàn coi anh như một người đồng giới vậy.
Có điều thực tế thì khí thế của Âu Minh Triết thực sự quá mạnh mẽ, việc giúp anh cởi y phục khiến cô hơi không được tự nhiên cho lắm.
Cô đứng kế anh, cách anh quá gần, chăm chút mở từng cái cút áo, tiếng hít thở nhẹ nhàng với khoảng cách quá gần truyền vào tai anh.
Kinh Châu là thành phố bồi đắp con người,làn da của đa số các cô gái nơi đây rất trắng, Đàm Tiểu Ân là kiểu con gái trắng đến xuất chúng, làn da trắng sứ như em bé vậy.
Ánh đèn trong phòng tắm lại là loại rất sáng có thể chiếu xuyên qua người.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân, đôi mắt anh chợt trở nên sâu thẳm.
Đàm Tiểu Ân chuyên chú cởi từng cút áo cho anh, hoàn toàn không để ý đến bất cứ nguy hiểm nào trước người, sự chú ý của cô đều dồn hết vào trên cơ thể Âu Minh Triết, dù đã gần một năm trôi qua thì cơ thể của anh không nhận ảnh hưởng gì lớn lắm, cơ bắp trên người vẫn còn đó…
Liếc nhìn cơ bụng của anh khiến Đàm Tiểu Ân hơi kinh ngạc, có thể tưởng tượng được cơ thể trước đây của anh tốt đến bao nhiêu.
Cơ thể đẹp như vậy lại gặp cảnh ngộ như hôm nay, thậm chí không thể làm chuyện ấy, nỗi cay đắng anh chịu thật sự quá nhiều!
Trong lòng cô thương xót một hồi, Đàm Tiểu Ân cầm khăn tắm vừa được thấm ướt bước qua.
Cô lau một lượt nửa phần cơ thể phía trên giúp anh, để tránh sự căng thẳng, cô tự nói với chính mình, chỉ cần coi anh như một bức tượng…
Đối với “bức tượng” Âu Minh Triết mà nói, cơ thể của anh hơi có chút không nghe sự khống chế của anh nữa.
Anh không thể không nói, việc “cọ” người mà Đàm Tiểu Ân làm còn chưa tốt lắm.
Cô không dám dùng sức nên giống như đang gãi ngứa, đang trêu chọc anh, khiến anh quá khó chịu đựng.