Chương :
Sắc mặt của bà Âu trở nên khó coi, bà nhìn Vũ Minh Hân, “cháu còn chưa tròn , làm sao lại có thể làm ra loại chuyện này? Thấy Tiểu Thu nhà chúng tôi ở trường học bị bắt nạt cháu hả hê lắm phải không?”
Bà Vũ rất xấu hổ, không nghĩ tới con gái mình lại làm ra những chuyện mất thể diện như vậy, không dám tin nhìn lấy Vũ Minh Hân, “con làm ra loại chuyện này thật sao?”
“Con không có…” Vũ Minh Hân bản năng muốn phủ nhận.
Cô ta biết, nếu thừa nhận, trở về nhất định sẽ bị chửi chết.
Tả Dục thấy Vũ Minh Hân định phủ nhận, trực tiếp cắt đứt lời của cô ta: “cô muốn nói cô không có sao? Tôi có chứng cớ, cô muốn tôi cho mọi người xem không?”
“…” Vũ Minh Hân nhìn Tả Dục, không biết mình nơi nào đắc tội người này? “Tả Dục, cậu thật là quá đáng.”
“Tôi có làm gì quá đáng, thì so ra vẫn kém cô thôi!” Sống mới thấy, lại có người như Vũ Minh Hân,không biết xấu hổ như vậy.
Suốt ngày không làm việc tốt, mà chỉ muốn tính toán người khác.
Sắc mặt của Bà Vũ rất khó nhìn, rõ ràng cho là có thể thừa cơ hội này, kết thông gia với Nhà họ Âu, kết quả…
Bà ta nhìn Vũ Minh Hân, thật sự chỉ muốn đánh cho đứa con gái này một trận.
Thật là tạo nghiệt mà! Tải app truyện hola đọc full nhé!
Bà ta sao có thể sinh ra một đứa con gái không hiểu chuyện như vậy?
Bởi vì Tả Dục nói những thứ này, nguyên bản, muốn để cho Vũ Minh Hân đính hôn với Đinh Cẩn,nhưng hiện tại, một câu cũng không dám nói.
Vì không muốn đắc tội Nhà họ Âu, bà ta còn phải bắt con gái nói xin lỗi Đàm Tiểu Ân.
Bà ta nhìn Đàm Tiểu Ân, lấy lòng: “Tiểu Ân à! Minh Hân không hiểu chuyện, cháu cũng đừng so đo với nó!”
Đàm Tiểu Ân nhìn Vũ Minh Hân cúi gằm mặt, không lên tiếng.
Không nói tha thứ, cũng không nói không tha thứ.
Trên thực tế,nhìn bộ dạng Vũ Minh Hân lúc này, Đàm Tiểu Ân hiện tại chẳng những không tức giận,mà còn có chút buồn cười.
Hiện tại cô rất muốn hỏi Vũ Minh Hân, quả báo khi làm chuyện xấu, có vừa lòng không?
Âu Minh Triết nãy giờ không nói gì, anh là người an tĩnh nhất, giờ phút này còn đang giúp Đàm Tiểu Ân gắp thức ăn.
Nghe thấy những gì mẹ Vũ Minh Hân nói, anh nhìn bà ta một cái, “Con gái của mình còn không quản được, thì nên về dậy dỗ lại con gái mình, chứ không phải muốn người khác tha thứ là xong. Mọi người đều là con người, dựa vào cái gì, ai cũng phải vị tha với con gái của bà?”
những lời này củaÂu Minh Triết làm mẹ của Vũ Minh Hân nghẹn họng.
Người khác lên tiếng thì bà ta còn dám phản bác, nhưng người lên tiếng lại là Âu Minh Triết, bị xấu mặt còn phải cười xòa, “đúng, đúng, khi về tôi sẽ dạy dỗ con bé thật nghiêm khắc.”
Mọi người đang dùng cơm, Vũ Minh Hân không còn mặt mũi đành yên lặng mà đi ra ngoài.
Đàm Tiểu Ân thấy vậy, cũng đứng lên.
Vũ Minh Hân đứng ở bên ngoài hiên nhà, bên ngoài rất lạnh, cô ta nắm chặt quả đấm, hận thấu xương cái người đã đăng mấy tấm ảnh kia lên.
Nghe thấy tiếng bước chân, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân xuất hiện ở sau lưng mình, tức giận nói: “Nhìn thấy tôi như vậy, cô vui lắm phải không?”
Cô ta biết Đàm Tiểu Ân là tới để cười mình.