Chương :
Đàm Tiểu Ân nhìn thấy Vũ Minh Hân, cũng không im hơi lặng tiếng, “Hết thảy những thứ này không phải là chuyện cô làm ra sao? Có liên quan gì đến tôi?”
Cô biết Vũ Minh Hân có cái tính khí này là do từ nhỏ dưỡng mà thành.
Coi như làm sai chuyện gì,thì người sai cũng không phải là cô ta, mà là cái thế giới này.
Liền giống bây giờ, rõ ràng là chuyện xấu cô ta làm, hại mình và Lâm Vi, mà cô ta còn có thể bày bộ dạng mình bị người khác hãm hại gài bẫy.
Vũ Minh Hân cứng đờ, biết mình không trêu chọc nổi Đàm Tiểu Ân,ngữ khí đổi phó dối trá, nói: “Tiểu Ân, chuyện kia thật sự không phải là Lâm Vi nói,mình cũng không biết là người nào nói, cậu tin mình đi.”
Biết mình đuối lý, liền bày ra bộ dạng yếu thế.
Đàm Tiểu Ân phì cười nhìn cô ta, “Ý của cô là, những ảnh chụp màn hình trên Fb kia cũng là giả?”
“Tài khoản đó không còn là của mình, mình bị hack tài khoản đó lâu rồi.” Vũ Minh Hân dứt khoát đem trách nhiệm đẩy đi không còn một mống.
Đàm Tiểu Ân nhìn bộ dáng này, không lên tiếng, chẳng qua giống như chế giễu nhìn kẻ đối diện.
Vũ Minh Hân bị Đàm Tiểu Ân nhìn chăm chú chột dạ, cúi đầu xuống, một hồi trầm mặc.
Một lát sau, cô ta dường như nghĩ đến cái gì, muốn nói gì đó, lại nhìn thấy Âu Minh Triết từ bên trong đi ra, Lý Sơn giúp anh đẩy xe lăn.
“Tiểu Thu.” Âu Minh Triết không để Vũ Minh Hân vào mắt, Vũ Minh Hân căn bản chỉ là một kẻ tầm thường, sự chú ý của anh đều ở trên người Đàm Tiểu Ân.
Đàm Tiểu Ân đi tới, “Ông xã.”
Vũ Minh Hân nhìn thấy Âu Minh Triết vô cùng tín nhiệm Đàm Tiểu Ân, không cam lòng.
Tự tìm đường chết mà mở miệng nói: “Đàm Tiểu Ân.”
Đàm Tiểu Ân dừng ở bên cạnh Âu Minh Triết, nhìn Vũ Minh Hân, “cô còn muốn nói điều gì nữa?”
Hiện tại trời lạnh, lúc Vũ Minh Hân nói chuyện, hơi thở toát ra khói mờ.
Cô ta nhìn Đàm Tiểu Ân, cố ý nói: “Không có việc gì, mình chỉ là muốn hỏi cậu, vì tiền bán đứng bản thân mình, cậu có vui vẻ không? Rõ ràng trong lòng cậu yêu Đinh Cẩn như thế, chẳng lẽ cậu đã quên lúc trước ở trường học, hai người yêu nhau nồng nhiệt như thế nào rồi sao? Hai người vì mình nên mới chia tay. Thật ra thì cậu vẫn còn yêu Đinh Cẩn có đúng không?”
Nói xong câu đó, trong lòng Vũ Minh Hân vô cùng đắc ý.
Cô ta đen đủi, Đàm Tiểu Ân cũng đừng mơ tưởng trải được may mắn hạnh phúc.
Vũ Minh Hân không tin, Âu Minh Triết thật sự không quan tâm quá khứ của Đàm Tiểu Ân và Đinh Cẩn.
Hơn nữa, cô ta cũng không tin, Đàm Tiểu Ân thật sự không còn yêu Đinh Cẩn.
Đàm Tiểu Ân nghe thấy Vũ Minh Hân nói vậy, hơi sửng sốt nhưng rất nhanh liền phản ứng lại được: Vũ Minh Hân đây là đang khiêu khích quan hệ của mình và Âu Minh Triết.
Thật là một con chó điên cắn bừa, ngủ xuẩn và dại dột!
Đàm Tiểu Ân hiện tại cũng không thể tin được, cô đã từng coi Vũ Minh Hân là bạn tốt.
Cô hướng về phía Vũ Minh Hân cười một tiếng, trên mặt tràn đầy tự tin, “Đừng uổng phí sức lực khích bác. Cô cho rằng cô nói những lời này, chồng tôi sẽ tin cô sao? Tình cảm vợ chồng chúng tôi hiện tại tốt đẹp vô cùng, cô có muốn ly gián cũng không có cửa đâu.”
“Cậu vì muốn ở lại Nhà họ Âu, đương nhiên sẽ nói như vậy.” Vũ Minh Hân cảm thấy Đàm Tiểu Ân đang nguỵ biện, đem hy vọng đặt trên người Âu Minh Triết, nói với Âu Minh Triết: “Chú Âu, Đàm Tiểu Ân ở bên chú chỉ là vì tiền. Người cô ta thích chỉ có Đinh Cẩn… Cháu có rất nhiều bằng chứng, để cháu gửi qua cho chú xem”
“…” Âu Minh Triết đang ôn nhu nhìn Đàm Tiểu Ân, nghe xong lời của Vũ Minh Hân, mới đưa ánh mắt chuyển qua trên người Vũ Minh Hân.
Cơ hồ là nhìn thấy Vũ Minh Hân trong nháy mắt, ánh mắt của anh, liền từ ôn nhu biến thành lạnh giá.
Anh nhìn Vũ Minh Hân như đang nhìn một trò hề nhạt nhẽo vô bổ, từng chữ từng câu nói: “vợ tôi mới vừa nói xong, cô còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao? hay tai cô có vấn đề rồi”