Chương :
Rõ ràng hôm nay hơn hai mươi độ, nhưng sao ông ta lại cảm thấy như kiểu đang ở giữa mùa đông thế này.
Âu Minh Triết dừng ở sau lưng Hồ Tiểu Tri, “Đem những gì cô mới vừa nói, lặp lại lần nữa.”
Hồ Tiểu Tri quay đầu lại, đúng dịp thấy phía sau mình có rất nhiều người đứng ở đó.
Trong nháy mắt hóa đá, đây là… Tình huống gì?
Cô ta không nghĩ tới Âu Minh Triết lại ở nơi này.
Trên người Âu Minh Triết mang theo một loại khí chất làm cho hai chân của Hồ Tiểu Tri run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, trong nhất thời, không nói ra được nửa câu.
Mọi người nhìn về phía Hồ Tiểu Tri, nhất thời đều lau mồ hôi một cái, chỉ cần quen biết Âu Minh Triết thì đều biết, anh ghét Dương Nhạc Linh đến như thế nào.
Hơn nữa,chuyện của Nhà họ Dương lần này, mặc dù không có nói rõ, nhưng mọi người đều biết, người giật dây sắp đặt sau lưng là Âu Minh Triết.
Nếu như Âu Minh Triết thích Dương Nhạc Linh, thì không có khả năng làm ra loại chuyện này.
Đàm Tiểu Ân đứng ở một bên, không nói gì, cô đã biết từ lâu Hồ Tiểu Tri đã xem thường anh ngồi trên xe lăn, còn ở trong trường học nói xấu anh, giờ phút này, nhìn thấy phản ứng của Hồ Tiểu Tri, Đàm Tiểu Ân chỉ muốn cười.
Nếu lợi hại như vậy, nhìn thấy Âu Minh Triết, cũng không phải bị sợ đến như vậy chứ?
Hồ Tiểu Tri hôm nay là cùng Dương Nhạc Linh tới đây, mới vừa rồi cũng là ở dưới này chờ Dương Nhạc Linh.
Giờ phút này, Hồ Tiểu Tri không biết phải làm như thế nào cho phải, liền thấy Dương Nhạc Linh từ trong thang máy đi ra, tràn đầy mong đợi mà gọi: ” Cô Dương ơi.”
Trước kia Dương Nhạc Linh có thân phận là của vị hôn thê của Âu Minh Triết, hai người quan hệ rất tốt, vào giờ phút này, chỉ có cô Dương có thể giúp mình.
Dương Nhạc Linh đi tới, nhìn về phía Hồ Tiểu Tri bị mọi người bao quanh, còn có Âu Minh Triết,cô ta cười lấy lòng nói “Âu Minh Triết, thật trùng hợp, anh cũng ở nơi này à!”
Dương Nhạc Linh nghe nói hôm nay Âu Minh Triết mở cuộc họp ở đây, kết quả,khi đến lại nghe nói anh đã đi rồi, đang thất vọng, kết quả vừa ra thang máy, liền thấy anh.
Ánh mắt của Âu Minh Triết đang nhìn Hồ Tiểu Tri chuyển sang nhìn Dương Nhạc Linh, lạnh lùng hỏi: “Cô biết cô ta?”
Dương Nhạc Linh là người thông minh, nhìn một cái liền biết, Hồ Tiểu Tri đã đắc tội với Âu Minh Triết. Giờ phút này, cô ta ngu gì mà chạy đến chịu trận thay Hồ Tiểu Tri,chỉ cười một tiếng, hỏi: “Sao vậy? Cô gái này chọc anh tức giận à?”
“… Cô ta dám mạo phạm đến ngài Âu.”Một người đứng ở phía sau lưng Âu Minh Triết nhỏ giọng nói.
“Cô Dương ơi!” ánh mắt Hồ Tiểu Tri khẩn cầu, “Giúp em với cô ơi.”
Cô ta là vì Dương Nhạc Linh nên mới ra mặt nói những lời này.
Dương Nhạc Linh nhìn lấy Hồ Tiểu Tri, phảng phất không hề có một chút quan hệ nào, “Chúng ta… Quen thân lắm sao?”
Những lời này của Dương Nhạc Linh, làm cho Hồ Tiểu Tri đang tràn đầy mong đợi đột nhiên bị hóa đá lần nữa.
Dương Nhạc Linh ra vẻ bất đắc dĩ nói: “Em không có mắt sao? Đắc tội ai không đắc tội, hết lần này tới lần khác lại đắc tội tới ngài Âu đây?”
Những lời này, rõ ràng còn mang ý tứ nói Hồ Tiểu Tri ngu xuẩn.