Chương :
Anh ta nghĩ: Âu Minh Triết hình như là đi chung với Dương Nhạc Linh, giờ phút này, trong lòng Đàm Tiểu Ân khẳng định khổ sở cực kỳ.
Nói hắn chuyện công việc với anh ta thì còn được,
Nhưng muốn bảo anh ta đi an ủi con gái, thì chẳng khác nào bảo đầu gối phải nói chuyện.
Đàm Tiểu Ân nói: “Không có việc gì, chuẩn bị xong rồi sao?”
“Ừ. Chúng ta vào đi thôi.” Trước khi tới liền hẹn trước qua, hiện tại đi gặp người ta là được.
Lý Sơn còn đứng ở trước mặt Hồ Tiểu Tri, một mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Tri, dường như đang suy nghĩ làm sao cho cô ta sống không bằng chết.
Tô Tề nói: “Chúng tôi đi vào trước đây.”
“Ừm.” Lý Sơn không nhìn Tô Tề, chỉ nhìn Hồ Tiểu Tri.
Đàm Tiểu Ân đi theo Tô Tề tiến vào thang máy, có chút tiếc nuối, “anh nói xem, Lý Sơn sẽ làm gì Hồ Tiểu Tri?”
Đánh Hồ Tiểu Tri một trận?
Cũng không đến nỗi ấy chứ?
Mặc dù Lý Sơn có lúc rất hung dữ, nhưng Đàm Tiểu Ân vẫn không tưởng tượng ra bộ dáng anh ta đánh phụ nữ.
Tô Tề nói: “Tôi cũng không biết.”
“Tôi thật sự muốn nhìn quá.” Lúc náo nhiệt như vậy, lại không thể chính mắt thấy, quả thật rất tiếc nuối.
Tô Tề nhìn cô một cái, phát hiện Đàm Tiểu Ân rất nhiều lúc, vẫn giống như một đứa trẻ con.
Nhìn thấy Đàm Tiểu Ân, đối phương khách khí nói: “Chào Cô Đàm và anh Tô.”
“Đổng tổng khách sáo rồi.” Tô Tề nói, “Chúng tôi hôm nay đến đây, chủ yếu là muốn cùng Đổng tổng bàn chuyện đầu tư, chuyện này tôi đã gọi điện thoại cho trợ lý của ngài trước rồi.”
Đổng tổng gật đầu, “Tôi biết.”
Ông ta thân thiện nhìn Đàm Tiểu Ân một cái, “Chẳng qua tôi không hiểu, nếu như tìm nhà đầu tư, tại sao Cô Đàm đây không đi tìm ngài Âu, mà lại… Đến tìm tôi?”
Mặc dù nói hai người đã ly dị rồi, nhưng dù sao Âu Minh Triết là chồng trước của cô, huống chi nghe nói, lúc trước Đàm Tiểu Ân và Âu Minh Triết quan hệ tốt cực kì.
Lúc Âu Minh Triết ngồi trên xe lăn, liền ở bên cạnh Âu Minh Triết, coi như bây giờ đã li dị, nói thế nào cũng có thể đến nhờ cậy Âu Minh Triết cơ mà?
Lại phải chạy ra bên ngoài tìm người đầu tư.
Đàm Tiểu Ân nhìn Tô Tề một cái, không nghĩ tới đối phương, lại nhắc tới quan hệ của cô và Âu Minh Triết.
Mới vừa ở dưới sảnh gặp mặt, thật đúng là lúng túng.
Đổng tổng nói: “Chuyện đầu tư, tôi có thể đáp ứng. Nếu Cô Đàm đây đã tin tưởng, tôi dẫn sẵn lòng hợp tác. Chỉ là tôi có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Đàm Tiểu Ân hỏi.
Đổng tổng bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng Cô Đàm có thể giúp tôi an bài một bữa ăn cho tôi và Âu tổng.”
Âu Minh Triết hôm nay tới công ty, nửa giờ liền đi, liền sáng sớm chuẩn bị cho mời cơm, đều bị thẳng thừng từ chối, làm cho Đổng tổng rất tiếc nuối.