Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

chương 442: thừa nước đục thả câu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc Tụ Nhân rất không thích thái độ đó của Tần Vô Đoan, anh kéo Bạch Cẩm Sương ra sau lưng mình, chặn tầm nhìn của Tần Vô Đoàn lại rồi nói: “Hai người ăn cơm không? Tôi và Cẩm Sương phải ăn cơm, nếu như hai người ăn rồi thì tôi không giữ hai người lại nữa!”

Lần này Tần Vô Đoạn chưa kịp lên tiếng thì Dư Thiên Thanh đã nói với vẻ vô cùng đáng thương: “Anh Mặc, vốn dĩ em và anh Vô Đoạn qua đây là để rủ anh và chị Bạch cùng đi ăn trưa, không ngờ hai người lại không có ở nhà, quản gia nói hai người sẽ về nhanh thôi nên bọn em đã đợi ở đây!”

Mặc Tu Nhân đột nhiên đưa mắt nhìn qua khiến Dư Thiên Thanh sợ đến mức lập tức im lặng.

Mặc Tu Nhân thu lại ánh nhìn, bình thản nhìn sang Tần Vô Đoan và nói: “Anh cả, nếu như anh vẫn chưa ăn cơm thì ở lại cùng ăn cơm chung đi, chỉ có điều tôi cũng có chút việc muốn nói với anh, chúng ta lên phòng sách trên lầu đi, thế nào hả?”

Tần Vô Đoạn không từ chối, anh ấy gật đầu, nhìn sang Dư Thiên Thanh và nói: “Thiên Thanh, anh có chút việc cần bàn với Tu Nhân, em ở dưới lầu nói chuyện với Cẩm Sương nhé!”

Dư Thiên Thanh lén nhìn Mặc Cảnh Niên một cái rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Trên lầu, Mặc Tu Nhân vừa vào phòng thì vẻ mặt anh liền trở nên nặng nề, anh nói: “Anh cả, anh làm thế là có ý gì?”

Mục đích của Tần Vô Đoan quá rõ ràng, anh muốn không nhìn ra cũng khó.

Tần Vô Đoạn nói với vẻ bình thản: “Cái gì mà có ý gì?”

Mặc Tu Nhân cười lạnh lùng và nói: “Anh cả, anh cũng không cần phải giả hồ đồ với tôi làm gì, tôi biết anh dắt theo Dư Thiên Thanh đến là muốn làm gì.

Anh phá hoại tình cảm của tôi và Cẩm Sương từ bên trong như thế có ý nghĩa sao? Dù cho xác suất nhỏ nhất có xảy ra là tôi và Cẩm Sương không ở bên nhau nữa thì anh cảm thấy cô ấy sẽ chấp nhận anh hay sao?”

Tần Vô Đoàn ngước mắt lên nhìn Mặc Tu Nhân rồi nói: “Tại sao lại không? Tôi chăm sóc cô ấy năm năm còn cậu thì mới quen biết cô ấy được bao lâu? Chưa tới nửa năm nhỉ?”

Chuyện này là nỗi đau của Mặc Tu Nhân, Tần Vô Đoạn vừa mới nói thì biểu cảm của Mặc Tụ Nhân đã trở nên khó coi, anh nói: “Anh, anh quá đáng rồi đấy!”.

Tần Vô Đoàn lạnh lùng nói: “Tôi không hề cảm thấy mình quá đáng, ngược lại là cậu!”

Tần Vô Đoan nhìn Mặc Tu Nhân và nói: “Cậu đã kết hôn với Cẩm Sương như thế nào? Bây giờ tôi đã biết hết tất cả rồi, sao cậu lại thừa nước đục thả câu, trong lòng cậu không có chút tính toán nào sao?”

Lồng ngực Mặc Tu Nhân liên tục phập phồng, anh nói: “Anh đã điều tra được chuyện này sao? Vậy anh càng nên biết tôi làm như thế không được tính là thừa nước đục thả câu mà là Bạch Cẩm Sương cam tâm tình nguyện tìm đến tôi, nhờ tôi giúp cô ấy.

Tình hình lúc đó đối với chúng tôi mà nói chỉ có thể nói là đôi bên cùng có được thứ mình cần mà thôi.”

Tần Vô Đoạn nhìn Mặc Tu Nhân rồi nói: “Đúng vậy, hai người cùng có được thứ mình muốn, bây giờ tôi đã về rồi, tôi có thể chăm sóc cho cô ấy, vì vậy cậu nên buông tay rồi, Tu Nhân!”

Mặc Tu Nhân không ngờ anh trai mình lại nói chuyện vô lý như thế, anh nói: “Anh về rồi thì tôi phải buông tay, anh không cảm thấy buồn cười sao? Tôi thừa nhận, đúng thật là lúc đó tôi quyết định ở bên cô ấy là vì cảm xúc nhất thời nhưng bây giờ tôi đã yêu cô ấy rồi, cô ấy cũng thích tôi, buông tay là chuyện không thể nào”

Tần Vô Đoạn nghe thấy những lời nói chắc như định đóng cột đó của Mặc Tu Nhân thì chau mày và nói: “Cô ấy đã yêu cậu rồi sao? Cậu cảm thấy cô ấy thật sự đã yêu cậu sao? Tôi mất hết năm năm mà vẫn không thể khiến cô ấy yêu tôi, sao cô ấy có thể yêu cầu chứ?”

Mặc Tu Nhân nghe thấy những lời đó thì đột nhiên hiểu ra tại sao Tần Vô Đoàn lại cố chấp như thế.

Anh nói với giọng hơi châm biếm: “Đúng thế, anh đã mất năm năm mà vẫn không thể khiến cô ấy yêu anh, nhưng tôi chỉ cần dùng nửa năm thì đã làm được rồi.

Anh cả, lẽ nào anh không cảm thấy chuyện này đã đủ để nói lên vấn đề rồi sao? Cuộc đời này cô ấy chỉ có thể yêu tôi, đây là vấn đề duyên phận, không liên quan gì đến thời gian dài hay ngắn cả!”

Mặc Tu Nhân nói những lời đó là nửa thật nửa giả, đương nhiên anh biết lúc đầu Bạch Cẩm Sương cũng từng thích Tần Vô Đoan.

Nhưng đó đã là chuyện quá khứ, không phải sao? Bây giờ đã không còn cần thiết phải đem chuyện đó ra nói nữa.

Bạch Cẩm Sương là của anh, cũng chỉ có thể là của một mình anh, ai đến giành cô thì anh cũng sẽ không khách sáo với người đó!

Tần Vô Đoạn nhìn Mặc Tu Nhân với vẻ mặt cứng đờ rồi nói: “Tôi sẽ không tin những lời mà cậu nói, tôi sẽ đích thân nói chuyện với Cẩm Sương!”

Mặc Tu Nhân hằm hằm, chau chặt mày, anh im lặng một hồi lâu rồi nói: “Tùy anh, tôi tin tưởng vào tình cảm mà Cẩm Sương dành cho tôi, còn nữa, sau này không cần phải kéo Dư Thiên Thanh vào để phá hoại quan hệ của tôi và Cẩm Sương, tôi không có cảm giác gì với cô ta hết, dù cho anh có đưa cô ta đến tận giường của tôi thì tôi cũng sẽ không động lòng”

Tần Vô Đoan không ngờ Mặc Tu Nhận lại nói ra những lời như thế.

Ánh mắt anh ấy sáng lên, chỉ nói một câu “Hi vọng” rồi quay người bỏ đi.

Dưới lầu, Dư Thiên Thanh đang nói chuyện với Bạch Cẩm Sương nhưng Bạch Cẩm Sương thì không để tâm tư ở đó mà cứ nhìn lên lầu.

Rõ ràng lúc nãy Mặc Tu Nhân đã tức giận, Bạch Cẩm Sương sợ anh sẽ nổi nóng và đánh nhau với Tần Vô Đoạn.

Chỉ là chưa được bao lâu thì Tần Vô Đoàn đã đi xuống, Bạch Cẩm Sương bất giác thở phào.

Cô gọi quản gia bảo ông ta tiếp Tần Vô Đoàn và Dư Thiên Thanh còn cô thì định lên lầu xem Mặc Tu Nhận thử.

Kết quả cô vừa mới đi đến đầu cầu thang thì đã nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang định đi xuống lâu.

Bạch Cẩm Sương nhìn anh, mỉm cười và nói: “Mặc Tụ Nhân, quản gia nói đã chuẩn bị xong bữa trưa, em đang định gọi anh xuống ăn cơm đây!”

Mặc Tu Nhân nhìn Bạch Cẩm Sương, biểu cảm của anh đã trở nên hiền hòa hơn, anh trả lời:

Trên bàn ăn.

Dư Thiên Thanh thấy Mặc Tu Nhân gắp một đĩa rau diếp thì lập tức mỉm cười và nói: “Anh Mặc, anh thích ăn rau diếp à, em cũng thích ăn món này!”

Dư Thiên Thanh nói xong thì lập tức gắp cho mình một đũa rau.

Mặc Tu Nhân liếc cô ta một cái rồi nói: “Quản gia, rau diếp hôm nay ăn vào thấy rất buồn nôn, đem đi đi!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dư Thiên Thanh lập tức sượng trận, cô ta ngượng ngùng mím môi, cúi đầu cầm đũa xóc vào cơm.

Tần Vô Đoàn lên tiếng: “Tu Nhân, mẹ dạy chúng ta phải lịch thiệp với con gái, khi cậu nói chuyện có thể để ý chút không?”

Mặc Tu Nhân mỉm cười giả tạo rồi nhìn sang Tần Vô Đoạn và nói: “Đúng, mẹ nói đàn ông phải có phong độ lịch thiệp nhưng bà ấy không nói cũng cần phải khách sáo với loại người không biết tự ái, chỉ thích thể hiện.

Hôm nay tôi sẽ nói rõ ràng với anh, anh cả, ai làm Bạch Cẩm Sương không vui thì tôi sẽ khiến người đó cũng không được vui”

Tần Vô Đoan chùng mặt xuống, liếc nhìn anh một cái, Bạch Cẩm Sương bất lực kéo nhẹ ống tay áo Mặc Tu Nhân và nói: “Mặc Tu Nhân, đừng cãi nhau với anh cả, nếu như anh không thích hành động của Dư Thiên Thanh thì bảo cô ấy sau này chú ý một chút là được rồi!”

Mặc Tu Nhân nghe cô nói như thế thì mới quay qua nhìn cô và hạ giọng nói: “Anh chỉ là không muốn em phải chịu uất ức thôi!”

Bạch Cẩm Sương mỉm cười và nói: “Anh bảo vệ em như thế, em không cảm thấy uất ức chút nào!”

Tần Vô Đoạn thấy hai người họ nói chuyện và có cử chỉ thân mật với nhau như đang ở chốn không người, không có vẻ gì là đang giả vờ thì anh ấy đột nhiên cảm thấy hơi mơ hồ, lẽ nào anh ấy đã thật sự nghĩ sai rồi?

Lúc mới bắt đầu anh ấy chỉ là không thể chấp nhận được việc bạn trai của Bạch Cẩm Sương là Mặc Tu Nhân, đến khi anh ấy tìm ra được nguyên nhân Mặc Tụ Nhân và Bạch Cẩm Sương ở bên nhau thì anh ấy lại tự ai ủi mình hai người họ vì thế mới ở bên nhau thì sẽ không thể lâu dài được.

Anh ấy tìm Dư Thiên Thanh, muốn phá hoại quan hệ của hai người họ, thậm chí anh ấy còn đến thương lượng với Tổng Chỉ Nam và đồng ý thỏa thuận với cô ta.

Đột nhiên vẻ mặt của Tần Vô Đoạn trở nên vô cùng khó coi, từ khi nào anh ấy đã trở thành con người không từ thủ đoạn như thế?

Nếu như người mà Bạch Cẩm Sương thích là Mặc Tu Nhân thì chẳng phải hành động bây giờ của anh ấy là đang ngang nhiên phá hoại hạnh phúc của cô sao?

Tần Vô Đoạn ngẩng đầu lên với vẻ khá khó khăn và nhìn thấy Mặc Tu Nhân đang đưa tay ra lau miệng cho Bạch Cẩm Sương.

Bạch Cẩm Sương khó chịu trừng anh một cái, bảo anh ăn cơm.

Cảnh tượng đó vừa gai mắt lại vừa ấm áp, trong lòng Tần Vô Đoạn chưa từng có cảm giác rối ren như thế.

Đột nhiên anh ấy đứng bật dậy làm mọi người đang ngồi trong bàn đều giật mình.

Mặc Tu Nhân chau mày rồi nói với giọng không còn kiên nhẫn nữa: “Anh lại sao nữa vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio