Bạch Cẩm Sương cũng ngây ra nhìn Tần Vô Đoan, lúc này tương tác với Mặc Tu Nhân một lúc thì tâm trạng của hai người họ cũng đã tốt lên rất nhiều.
Nhưng không ngờ Tần Vô Đoan lại đột nhiên có phản ứng khác thường.
Tần Vô Đoạn nhìn hai người họ chằm chằm rồi đột nhiên nhắm mắt lại và lắc đầu rồi nói: “Không có gì, tôi ăn no rồi, tôi vẫn còn có chút việc, tôi đi trước đây”
Anh ấy nói xong thì quay người bỏ đi.
Chỉ có điều anh ấy đi được hai bước thì lại quay lại, chùng mặt xuống, kéo lấy cánh tay Dư Thiên Thanh và nói: “Em đi với anh!”
Anh ấy nói xong thì tự dưng kéo Dư Thiên Thanh rời khỏi đó.
Bạch Cẩm Sương không hiểu cho lắm, cô nói: “Anh của anh bị làm sao thế?”
Qua nhiều lần gặp mặt, Bạch Cẩm Sương phát hiện cuối cùng cô đã từ từ đón nhận việc nói chuyện với Tần Vô Đoán bằng thân phận hiện tại mà không còn có cảm giác không thoải mái như trước đây nữa.
Có vài chuyện nếu như bạn không quá đặt nặng thì nó vốn dĩ chẳng đáng là gì.
Mặc Tu Nhân liếc nhìn về phía cửa rồi nói: “Chắc là lưoig tâm đã trỗi dậy”.
Bạch Cẩm Sương hơi xìu mặt xuống và nói: “Anh nói chuyện cho đàng hoàng.”
Mặc Tu Nhân nhích mày và nói: “Anh nói chuyện không đàng hoàng sao? Điều anh nói đều là sự thật!”
Bạch Cẩm Sương cạn lời, nói: “Mặc Tu Nhân, anh có biết tại sao em không cho anh cãi nhau với anh cả không?”
Mặc Tu Nhân nhìn cô rồi nói: “Vì trước đây em đã xem anh ấy như người nhà sao?”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu và nói: “Không chỉ vì lý do đó, quan trọng nhất là vì hai người là anh em ruột, hơn nữa, nói một câu thật lòng, trong lòng anh và em đều biết rõ anh của anh là người như thế nào, anh ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận sự thật trước mắt mà thôi, anh đừng vì chuyện này mà đối đầu với anh ấy, tim em luôn ở chỗ của anh, không ai có thể cướp đi được”
Lúc Mặc Tu Nhân mới nghe khúc đầu thì mặt mày anh còn căng thẳng.
Nhưng khi anh nghe thấy câu nói sau cùng của Bạch Cẩm Sương thì cuối cùng khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng để lộ ra nụ cười, anh nói: “Anh biết em thích anh, không cần phải cố tình bày tỏ đâu!”
Bạch Cẩm Sương trừng anh một cái rồi nói: “Bỏ đi, anh xem như em chưa từng nói gì!”
Mặc Tu Nhân nhích môi, đưa tay ra ôm lấy Bạch Cẩm Sương rồi hạ giọng nói nhỏ vào tai cô:
“Sao lại không ngoan như thế, có phải hông hết đau rồi không?”
Bạch Cẩm Sương đỏ mặt, nhớ đến dáng vẻ mệt như chó của mình tối qua thì trừng anh và nói: “Em muốn ăn cơm!”
Mặc Tu Nhân cười nhẹ nhàng rồi buông cô ra.
Nhà họ Tống.
Mặc dù Tổng Chỉ Nam không làm gì được Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương nhưng tấn công được vào nội bộ nhà cậu của Bạch Cẩm Sương thì cô ta đã cảm thấy có tiến bộ vượt bật rôi.
Cô ta nghĩ đến việc so sánh bản thảo tuyển tập thiết kế cho quý sau thì ánh mắt trở nên nặng trĩu.
Nhất định cô ta phải thắng trong lần so sánh bản thảo này, hơn nữa, cô ta còn phải thắng thật đẹp mắt, phải đạp Bạch Cẩm Sương dưới chân mình để rửa sạch nỗi nhục.
Tổng Đình Nguyên về đến nhà thì nghe người làm nói Tống Chí Nam đến tìm ông ta và đã đợi ông ta rất lâu rồi.
Tổng Đình Nguyên đi vào phòng khách, Tổng Chỉ Nam nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức đứng dậy và nói: “Chú nhỏ, chú về rồi à?”
Tổng Đình Nguyên nhìn Tổng Chỉ Nam rồi nói: “Cháu tìm chú có việc gì không?”
Tổng Chỉ Nam vội gật đầu và nói với thái độ rất thành khẩn: “Mấy ngày nay cháu đã làm một bộ bản thảo tuyển tập thiết kế, cháu muốn nhờ chú sửa giúp!”.
Tổng Đình Nguyên thấy cô ta ngoan ngoãn như thế thì nói: “Vậy cháu đem theo bản thảo đến phòng sách của chú đi, vừa hay bây giờ chú đang rãnh, chú xem giúp cháu!”
Tổng Chỉ Nam lập tức thở phào, cô ta đi theo Tổng Đình Nguyên lên lầu.
Nói thật là cô ta thật sự rất sợ Tổng Đình Nguyên không để ý đến cô ta, dù sao thì bây giờ Tổng Đình Nguyên cũng đã là gia chủ của nhà họ Tống, ông ta có rất ít thời gian dành cho việc thiết kế, gần như không có ai có thể mời được ông ta đích thân thiết kế.
Bây giờ ông ta chỉ quan tâm đến chuyện trong lĩnh vực thiết kế trang sức khi có hứng mà thôi.
Đã rất lâu rồi Tống Chí Nam chưa vào phòng sách của Tổng Đình Nguyên, trước đây khi cô ta đến thì cô ta toàn đứng trước bàn của Tổng Đình Nguyên.
Hôm nay Tổng Đình Nguyên bảo cô ta đem ghé qua ngồi bên cạnh ông ta để ông ta tiện chỉ cho cô ta thấy bản thảo của cô ta có vấn đề ở những chỗ nào.
Tổng Chỉ Nam kéo một chiếc ghế qua, vừa ngồi xuống thì đã liếc mắt nhìn lên tấm hình trên bàn của Tổng Đình Nguyên.
Tấm hình đó được để đối diện với chỗ ngồi của Tổng Đình Nguyên nhiều năm, người khác vào phòng sách thường đứng trước bàn của Tổng Đình Nguyên nên căn bản không thể nhìn thấy.
Nhưng hôm nay, Tống Chỉ Nam đã nhìn thấy, giây phút cô ta nhìn thấy tấm hình thì cô ta đã lập tức thở dốc.
Cô ta cảm giác máu trong người mình như đang bị tắc nghẽn.
Tổng Đình Nguyên mở bản thảo thiết kế ra rồi nói cho cô ta biết thiết kế chủ đạo của bản thảo tuyển tập thiết kế này có vấn đề rất lớn.
Nhưng ánh mắt của Tổng Chí Nam thì lại dồn hết về bức ảnh trên bàn.
Lúc Đỗ Yến Oanh rời xa Tổng Đình Nguyên thì cô ta vẫn còn rất nhỏ.
Bây giờ cô ta đã không còn nhớ Đỗ Yến Oanh trông như thế nào nữa nhưng hôm nay dường như bức ảnh đó đã lập tức thắp sáng lên ký ức của cô ta.
Cô ta ngây ra nhìn người trong bức ảnh, vốn dĩ không nghe rõ Tổng Đình Nguyên đang nói những gì.
Tổng Đình Nguyên nói với vẻ hơi tức giận: “Chí Nam, cháu đang làm gì thế? Không phải cháu muốn chú chỉ ra vấn đề cho cháu sao? Bây giờ cháu lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh và ngây ra thế à?”
Tổng Chỉ Nam nghe thấy những lời giận dữ đó của Tổng Đình Nguyên thì liền định thần lại.
Cô ta vội vã nói: “Chú nhỏ, xin lỗi chú, chỉ là lâu lắm rồi cháu không được nhìn thấy ảnh của thím nhỏ, vì vậy lúc nãy cháu nhìn thấy thì cảm thấy hơi bất ngờ mà thôi!”
Tổng Đình Nguyên chau mày, không nói gì, úp ngay tấm ảnh xuống mặt bàn rồi bắt đầu nói với Tống Chỉ Nam về bản thảo thiết kế của cô ta.
Lúc này tâm tư của Tổng Chí Nam đã để ở nơi đâu mất rồi, rất giống, thật sự rất giống.
Sao thím nhỏ của cô ta lại giống Bạch Cẩm Sương đến như thế, chắc không phải họ có quan hệ gì với nhau chứ?
Chắc không đầu, Tống Chỉ Nam không ngừng trấn an mình nhưng trong lòng cô ta lại có một cảm giác hoang mang không nói nên lời.
Có những lúc con người ta càng lo sợ chuyện gì đó thì chuyện đó lại càng dễ xảy ra nhất.
Tổng Đình Nguyên cũng cảm nhận được thái độ của Tổng Chí Nam có vấn đề, ông ta chau mày, vốn dĩ ông ta định nói kĩ hơn nhưng cuối cùng ông ta chỉ nói qua loa đại khái vài câu để Tổng Chỉ Nam quay về tự sửa lại.
Sau đó, ông ta hạ giọng nói: “Chí Nam, nếu như cháu đã muốn làm nhà thiết kế trang sức thì cháu phải bình tâm lại, dáng vẻ hiện giờ của cháu như thế là không được, đừng nói đến việc giành được giải thưởng lớn của cuộc thi trang sức quốc tế, dù cho tất cả mọi người đều công nhận cháu thì chú cũng sẽ không công nhận cháu”
Dù gì thì Tống Chỉ Nam cũng đã lấy lại được chút lý trí bởi những lời nói đó của Tổng Đình Nguyên, cô ta nghe thấy vậy thì hỏi với giọng đơ cứng: “Chú nhỏ, sao chú lại nói như thế?”
Tổng Đình Nguyên nói: “Thiết kế của cháu quá cứng nhắc, ưu thế của cháu nằm ở chỗ cháu xuất thân trong một gia đình có truyền thống thiết kế trang sức, từ nhỏ đã được tiếp xúc với những thứ này nên đã tích lũy được lượng lớn kinh nghiệm thiết kế, nhưng điểm bất lợi của cháu cũng nằm ở đây.
Kinh nghiệm thiết kế của cháu đã giới hạn hoàn toàn sự sáng tạo của cháu, cháu không cảm giác thấy thiết kế bây giờ của mình vốn dĩ không hề có hồn sao?”
Trước giờ Tống Đình Nguyên chưa từng phê bình Tổng chí Nam nghiêm khắc đến như thế.
Dù cho Tổng Chí Nam nhìn thấy bức ảnh và bị mất hồn thì lúc này cô ta cũng đã thật sự bình tĩnh lại.
Cô ta mím môi nói: “Chú nhỏ, vấn đề thiết kế của cháu nghiêm trọng vậy sao?”
Tổng Đình Nguyên khó chịu nói: “Nếu không thì sao? Nếu như không phải chú đã nhìn thấy được tác phẩm có hồn hơn thế này thì chú cũng không biết tác phẩm mà bây giờ đời sau của nhà chúng ta đã thiết kế ra kém cỏi biết bao nhiêu so với tác phẩm của người khác!
Tống Chí Nam chau mày, miễn cưỡng nở nụ cười rồi nói: “Chú nhỏ, cháu biết hôm nay tâm trí cháu bất ổn, chắc cháu đã khiến chú thấy không vui nhưng cháu cũng không đến mức kém đến như thể chứ, trong số những người cùng tuổi với cháu, cháu chưa từng thấy có nhà thiết kế nào nổi bật hơn mình!”
Tổng Đình Nguyên không ngờ Tổng Chỉ Nam lại hỏi như thế nên nói: “Vậy cháu có quen một nhà thiết kế tên Bạch Cẩm Sương không?”
Tổng Chỉ Nam đơ người ra, cô ta cảm thấy mình không thể giữ nỗi nụ cười trên mặt nữa.
Cô ta nói: "Quen...!Chú nhỏ, sao chú lại nhắc đến cô ta?”