Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

chương 37: tiến vào dãy núi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Máy bay của Lam Duê từ từ hạ cánh xuống Cape Town.

Đón gió lớn bước xuống, tâm tình hiện giờ của cô, thật sự không rõ rốt cuộc là tốt hay xấu!

Đứng trên khoảng đất trống trải, cô hơi nheo mắt lại, bầu trời ở Cape Town, thật sự là……….u ám!

Vẫn chưa kịp nhấc chân lên, đã bị người đàn ông đứng ở cách đó không xa, toàn thân toát ra một bầu không khí ngột ngạt làm cho khiếp sợ.

Lăng Ngạo.......

Không phải anh ta đã sớm đi rồi sao? Thế nào lại ở chỗ này? Hơn nữa, cô không có nhìn thấy bóng dáng của máy bay!

"Lá gan của em bây giờ càng lúc càng lớn! Lam Duê!"

Thời điểm Lăng Ngạo cất tiếng nói, bọn người bên cạnh anh và Lam Duê cũng rất hiểu ý, lui về phía sau một đoạn khá xa.

Hai vị lão đại đang nói chuyện, người như bọn họ không nên đến quá gần thì tốt hơn!

Không biết vì sao, Lam Duê cảm thấy bầu trời ở Cape Town lúc này, thoáng chốc dường như tươi sáng hơn rất nhiều.

"Nếu như lá gan không lớn, cũng không dám làm những chuyện này!"

Vén vài sợi tóc bị gió thổi tung, khóe mắt Lam Duê ánh lên ý cười! Mấy lời này cũng không đúng, trong giới hắc đạo ai ai cũng hiểu, một khi đã dấn thân vào rồi, chẳng phải là cần có gan dạ và mưu lược sao!

"Bây giờ theo anh trở về, ngay lập tức!" Mím môi, Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn cô.

"Anh biết đây là chuyện không thể nào! Đã có dã tâm đụng đến trên đầu em, vậy thì chuyện này khó mà giải quyết đơn giản như vậy! Lăng Ngạo, em nói, vấn đề này vốn dĩ không liên quan đến anh, anh tùy thời điểm có thể đi! Sẽ không ai nói gì!”

Lam Duê trước sau vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, lúc đi lướt qua anh, nhẹ nhàng nói!

Lời nói của cô..., làm Lăng Ngạo ngẩn ra, mi mắt hung hăng co rụt lại, vài sợi tóc nâu rơi xuống trước trán che khuất đôi con ngươi đen nhánh.

Một khắc này, giữa bọn họ phải có một người thỏa hiệp!

Mà người quan tâm trước hết, cuối cùng chỉ có thể nhận thua!

Đưa tay níu lấy tay cô, hít một hơi thật sâu, trong giọng nói của Lăng Ngạo toát lên sự đầu hàng cùng thỏa hiệp: "Anh đi với em!"

Người phụ nữ này, xem như là ăn sạch anh rồi!

Anh thừa nhận, mình rất quan tâm đến cô!

So với trí tưởng tượng của chính mình, có lẽ còn nhiều hơn thế nữa, cứ mỗi lần nghĩ đến việc cô có nguy cơ sẽ gặp chuyện chẳng lành, anh cảm thấy thật sự hít thở không thông………

Mà một nơi nào đó ở Nam Phi, đã có người bày mưu tính kế, giăng sẵn bẫy chờ con mồi tự chui đầu vào lưới……..

Theo như những gì Vân Trạch điều tra được, hiện giờ lô hàng kia đang được vận chuyển ở bên trong dãy núi Diklah Ken, nói cách khác, bọn họ nhất định phải tiến vào chỗ đó!

Mấy chiếc máy bay quân dụng, thậm chí còn có cả máy bay chiến đấu, tất cả đều được điều động đến đây, động tĩnh lớn như vậy làm sao lại không thu hút sự chú ý của những nguyên thủ quốc gia ở Nam phi này!

Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn, lực lượng vũ trang biên phòng đã tập kích tại địa điểm của Lam Duê.

"Các người là ai? Mời lập tức rút ra khỏi lãnh thổ quốc gia của chúng tôi, bằng không, chúng tôi có nghĩa vụ đuổi các người ra khỏi đây!”

Đối mặt với hàng loạt họng súng đang chỉa vào mình, Lam Duê và Lăng Ngạo chỉ nhìn lướt qua, không chút đếm xỉa đến, tập trung sự chú ý của mình lên tấm bản đồ trước mặt.

"Phía đông dãy núi Diklah Ken tương đối dốc, lại có khá nhiều con sông cắt ngang, địa hình gập ghềnh lồi lõm, nếu đi vào từ đây, khá là hạn chế cho hành động của chúng ta! Tiến vào từ phía nam đi!”

Đầu ngón tay của Lam Duê chạy dọc lên bản đồ, cuối cùng chỉ về hướng nam, liếc mắt nhìn sang Lăng Ngạo, tựa hồ đang chờ ý kiến của anh.

"Bất luận là đi vào từ hướng nào, kết quả cũng chỉ có một, bọn họ đang muốn dẫn dụ em vào bên trong, e rằng trong ấy đã giăng bẫy khá nhiều! Phương hướng nào cũng giống nhau cả!”

Lăng Ngạo trực tiếp đưa ra đáp án của mình, đây là ý kiến của anh, cũng là câu trả lời cuối cùng, theo bản năng, trái lại anh rất hy vọng cô sẽ trở về.

Vân Trạch thấy hai người bọn họ đang ở đây thảo luận vấn đề này, mà những người tự xưng là lực lượng vũ trang biên phòng, lại không ngừng gào thét phía bên kia.

Khóe môi giương lên nụ cười ôn hòa nho nhã, dáng vẻ của Vân Trạch tựa như một quý công tử. Còn Vân Thanh thì trên miệng ngậm điếu thuốc, nhìn kiểu nào cũng giống như một ‘tên côn đồ.’

“Chủ nhân nhà chúng tôi đang hành sự, chư vị vẫn không nên quấy rầy thì tốt hơn! Tôi tin đây mới là lựa chọn sáng suốt nhất!” Vân Trạch còn giữ lễ độ như vậy, chưa trực tiếp động thủ, đã là nể tình đối phương lắm rồi! Ở nước Mỹ, tại bất kỳ địa phương nào, chưa từng xảy ra việc bị người khác chỉa súng vào mình, nhưng đây là lần đầu tiên.

Thật sự là một chút năng lực quan sát cũng không có!

"Nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Nhìn bọn chúng liền cảm thấy chướng mắt!" Vân Thanh tương đối nóng nảy, không nhìn thấy bọn họ đang phiền ư, thực mẹ nó…không biết chọn thời điểm giương súng!

Biết hiện giờ cô còn đang khó chịu chuyện bị Lam chủ giận, Vân Trạch cũng không tiện nói thêm gì nữa! Thế nhưng động thủ vào lúc này, bất kể là thực lực có mạnh cỡ nào, thì đây cũng là một quốc gia, nếu gây ra thiệt hại về sau, là chuyện tương đối phiền toái.

Liếc nhìn chiếc đồng hồ vàng trên tay, khóe môi Vân Trạch vẫn giữ nụ cười tươi tắn như cũ, cũng nên đến rồi chứ, nếu còn chưa xuất hiện, chuyện sau đó có thể không còn nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Vừa nghĩ đến, ở vùng trời ngay bên trên vị trí của bọn họ liền truyền đến âm thanh từ cánh quạt của máy bay trực thăng!

"Lại là ai muốn tới nữa hả? Đồng bọn?" Vân Thanh nhíu mày nhìn mấy chiếc máy bay quân dụng cách đó không xa, tò mò lên tiếng.

"Người đến giải quyết chướng ngại vật dùm chúng ta, tránh phiền toái!”

Quả nhiên là như thế, trên gương mặt của Vân Thanh hiên lên ba vạch đen!

Nhìn xem, người này rõ ràng rất đáng sợ, vậy mà còn giả vờ làm ra vẻ cao thượng lắm, Vân Thanh bĩu môi khinh thường.

"Vân Trạch, may mà tôi không có kẻ thù như anh, nếu không, tôi thật sự không biết mình sẽ chết như thế nào!”

"Chuyện này sao, Vân Thanh cứ yên tâm đi, chúng ta đều cùng một nhóm hộ pháp, có nhiệm vụ bảo vệ Lam chủ, nói thế nào cũng không thể trở thành kẻ thù được!”

Hai người một nói một trả lời, để lại phía sau đám quan chức mồ hôi lạnh đang chảy ròng trên trán.

"Đại tướng, vũ khí của những người đó đều là......."

"Ai cho phép các người tự tiện hành động? Không biết người nào nên động, người nào không nên hay sao?”

"Nhưng, Đại tướng......."

"Đừng nói lời vô ích, toàn bộ rút về, trong hai ngày này, bất luận là có chuyện gì xảy ra bên trong dãy núi, toàn bộ các người đều giả điếc hết cho tôi. Mẹ nó, đừng đi xen vào việc của người khác!”

"Dạ, Đại tướng!"

Thiếu chút nữa là rước họa vào thân rồi, may mắn thay lần này Lam đương gia không phải đến tìm đám người bọn chúng gây phiền phức.

Mấy tên lính mới này chẳng lẽ không biết nhìn người sao? Biểu tượng của nhà họ Lam lớn như vậy, treo ở đâu cũng không thấy, mẹ nó, đều mù cả lũ!

Nói xong, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, thử nhìn trộm sang bên này một chút, xem như cũng chẳng có gì quan trọng……Mẹ ơi, thiếu chút nữa là trái tim của đại tướng này rơi xuống đất!

Con mẹ nó! Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh đều ở đây!

Thật sự là chúa Jesus phù hộ, suýt chút nữa thì có tới mà không có về rồi!

Lam Duê và Lăng Ngạo.......

"Vậy thì từ nơi này, còn có nơi này, cùng với nơi này, chia làm ba đợt tiến vào, như vậy tương đối an toàn!"

Sau khi đã bàn bạc xong đâu vào đấy, Lam Duê và Lăng Ngạo đưa ra quyết định, tiến vào dãy núi từ hướng Đông Nam theo ba mặt.

Vân Lãng và Vân Vũ tiến vào từ bên trái, Âu Liêm và Vân Thanh từ bên phải, còn cô và Lăng Ngạo, cùng với Vân Trạch, Ngự Phong trực tiếp từ tuyến đường chính hướng vào trong.

Mặc kệ là có chuyện gì xảy ra, lần này bọn họ cũng sẽ bình an ra ngoài!

Tuyệt đối.......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio