Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

chương 38: rừng rậm nguyên thủy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Phía trước sắp sửa lướt qua đỉnh núi cao , mét! Mời Lam chủ ngồi vững!”

Vân Trạch điều khiển tay lái, mắt nhìn thẳng phía trước, không ngừng điều chỉnh cần lái trong tay để duy trì thăng bằng cho máy bay.

"Phía dưới này là rừng rậm nguyên thủy?" Lam Duê quét mắt ra bên ngoài, nhíu mày hỏi!

"Dạ!"

Rừng rậm nguyên thủy! Lam Duê nâng cằm lên, đáy mắt lộ rõ nét trầm tư suy nghĩ!

"Nếu như có người phục kích bên dưới mà nói, sợ là chúng ta sẽ phải miễn cưỡng hạ cánh từ chỗ này, nói thế, cánh rừng này lớn như vậy, có chết ở bên trong, e rằng cũng không ai biết!”

“Bây giờ em mới nghĩ đến chuyện này, có phải hơi trễ rồi hay không!” Lăng Ngạo ngồi bên cạnh, lạnh lùng dội cho cô một gáo nước lạnh, sắc mặt tối sầm tựa như muốn đem cô đi róc thịt.

Trên thực tế, Lăng Ngạo quả thật đã từng nghĩ đến chuyện này!

Theo ý của anh, nếu như cô chết ở trên tay mình, so với chết ở trên tay người khác, hẳn là tốt hơn nhiều!

Nhưng tiếc thay, đây chỉ là ý nghĩ trước kia, không biết bắt đầu tự bao giờ, anh ngày càng dồn sự quan tâm của mình cho cô, bất tri bất giác, chờ đến khi anh phát hiện ra được, thì trái tim nguội lạnh kia, đã được khỏa lấp bằng hình bóng của cô mất rồi!

Cô rõ ràng rất cố chấp, sự thông minh của cô, đôi khi khiến anh có ý nghĩ phải trừng trị một phen, tuy nhiên lại chưa bao giờ dám ra tay hành động!

Trong từ điển của Lăng Ngạo, chưa từng có hai chữ hối hận, nếu đã hiểu rõ, anh từ trước đến giờ đều trực tiếp hành động, sẽ không trốn tránh.

"Yên tâm, cho dù em chết, cũng sẽ không để anh mất mạng, cho nên, anh cũng không cần khó chịu như vậy!”

Không chút để ý đến lời châm học của anh, khóe miệng Lam Duê nâng lên, giả vờ cười nói.

Mặc dù là cười giỡn, nhưng nếu nhìn sâu vào đáy mắt của Lam Duê cũng có thể hiểu ra được, cô tuyệt đối nghiêm túc.

Lam Duê và Lăng Ngạo kỳ thật rất giống nhau!

Giả như tâm tư của bọn họ có thể đào xới lên mà nói, quả thật cả hai có rất nhiều điểm chung khó giải thích được, rất nhiều phương thức giải quyết vấn đề vô tình mà trùng hợp!

Điều này có lẽ là một trong những nguyên nhân khiến hai người có thể hấp dẫn lẫn nhau.

Bọn họ đều là những người thẳng thắn, một khi đã vừa ý chuyện gì, thuộc về mình thì sẽ nỗ lực giành lấy đến cùng! Bằng không, cho dù có muốn thế nào đi nữa, cũng không mảy may màng đến.

Trên phương diện tình cảm, tác phong của cả hai lại càng được bộ lộ rõ hơn, gọn gàng, dứt khoát!

Lam Duê thừa nhận anh, đó là điều không bao giờ thay đổi được, mà anh cũng vậy!

Khi đã xem đối phương là một nửa của mình, dĩ nhiên sẽ không để cho người ấy xảy ra chuyện không may, cho dù có hy sinh bản thân để đổi lấy tính mạng của người đó, cũng không hối tiếc!

“Không một ai có thể khiến anh gặp nạn, em cũng vậy, Lam Duê, tuyệt đối không người nào có thể làm hại đến em!”

Tự tin, đây là một phần tính cách của Lăng Ngạo!

Anh không cho phép cô xảy ra chuyện, càng không cho phép bất kỳ kẻ nào cả gan động đến cô.

"A, em cũng tặng cho anh những lời như vậy!”

Lam Duê nhún vai, bất chợt đứng lên đi về phía Vân Trạch đang cầm lái.

Nhìn radar, Lam Duê chỉ vào trong, cất lời: "Từ nơi này bay vòng qua!"

"Dạ!" Vân Trạch chỉ liếc mắt nhìn, mặc dù vẫn chưa hiểu rõ tại sao cô muốn thay đổi lộ trình, nhưng vẫn không chần chừ mà gạt cần điều khiển.

Nheo mắt nhìn về điểm nhỏ ở phía xa, khóe miệng Lam Duê vẽ nên một nụ cười lạnh! Muốn gài bẫy cô, cũng cần phải cân nhắc kỹ một chút!

"Ầm!"

Kèm theo tiếng nổ mạnh long trời lở đất, một luồng sóng nhiệt mãnh liệt cuốn tới, dường như cả thân máy bay đã bị chìm trong biển lửa, nóng rực khiến người ta rùng mình!

Qủa không sai, vụ nổ vừa rồi xảy ra ngay tại vị trí mà Lam Duê vừa bảo tạm thời thay đổi lộ trình. Giả như ban nãy Lam Duê không nói, e rằng hiện giờ bọn họ đã tan xương nát thịt.

Vụ nổ cực mạnh dấy lên một trận cháy khổng lồ ở cánh rừng nguyên sinh bên dưới, hơn nữa còn có xu hướng lan rộng ra!

Lăng Ngạo kinh ngạc, cô dự đoán được!

"Không cần ngạc nhiên, em không phải nhà tiên tri! Là cái này….” Nói xong, Lam Duê vươn tay, để lộ ra chiếc nhẫn màu bạc trên ngón út bàn tay phải: “Đây là thiết bị cảm ứng tiên tiến nhất hiện nay, vào thời điểm nguy cấp, cũng có thể đóng vai trò truyền tin!”

Nói tới cũng phải nói lui, vật này là do Vân Trạch chế tạo ra, thực sự dùng rất tốt! Có lẽ cô nên bảo Vân Trạch làm cho Lăng Ngạo một cái, nhỡ đâu khi anh đột nhập vào nơi nào đó, không có thiết bị liên lạc an toàn.

Lăng Ngạo cầm lấy tay cô, nhìn vào chiếc nhẫn trông có vẻ rất bình thường, khó có thể tin được nó lại có nhiều tính năng như vậy! Chỉ là, anh biết cô nhất định không nói khoác, mà điều này cũng không cần thiết!

"Nguy rồi thủ lĩnh, nếu như lúc này cánh rừng bên dưới bén lửa, chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở chỗ này! Ra không được, vào không xong!”

Ngự Phong ngồi ở vị trí phụ lái, sắc mặt khó coi nhìn ngọn lửa đang hừng hực liếm láp cánh rừng nguyên sinh, vội vã thông báo!

Ở khu vực hiện tại của bọn họ, tất cả các thảm thực vật đều men theo triền dốc đứng đi xuống, nếu như ngọn lửa bắt tới, phần lớn khả năng sẽ nâng đám cháy cao hơn!

Bản thân máy bay trực thăng chỉ lên đến được một độ cao nhất định, nói cách khác, máy bay tất yếu sẽ gặp phải sự đả kích mang tính chất hủy diệt!

Sắc mặt của Lam Duê và Lăng Ngạo nhất thời ngưng đọng!

Xem ra, từ khi bắt đầu bọn chúng đã an bài khá chu toàn!

“Lam chủ, đã tìm ra hàng hóa!” Bất thình lình nhận được tin tức từ cả Vân Thanh và Vân Lãng, Lam Duê hung hăng nheo mắt lại, nhìn cánh rừng rậm nguyên thủy xanh um tươi tốt, quyết đoán ra lệnh: “Nổ tung toàn bộ chúng!”

"Cái gì? Lam chủ......."

"Làm theo lời của tôi, nổ tung toàn bộ!”

Nếu như mang theo lô hàng ra ngoài, tốc độ di chuyển của bọn họ sẽ bị kéo thụt lại, trong khi đám cháy đang ngày một lan rộng! Nhưng hiện giờ cô tình nguyện phá hủy nó, tuyệt đối không để nó rơi vào trong tay đám người kia!

"....... Dạ!" Chủ nhà ra lệnh, bọn họ không thể làm trái lời, nhưng rất nhanh sau đó cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Lăng Ngạo chợt thông suốt, sở dĩ anh không bỏ cô được, là bởi vì những người phụ nữ khác không sở hữu sự quyết đoán như cô. Cô biết được lúc nào thì nên dừng, lúc nào thì không nên chấp nhất! Cô vĩnh viễn làm theo suy nghĩ của cá nhân mình, nhất quyết không để bất kỳ ai định đoạt! Đây là cá tính rất hiếm người phụ nữ nào có được, mà có lẽ, về cơ bản cũng chẳng có một ai!

"Vân Trạch, để tôi!"

Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Vân Trạch, hiếm khi thấy được nét nghiêm túc trên gương mặt kiều diễm của Lam Duê: “Anh ở bên cạnh nói tuyến đường cho tôi!”

"Dạ!" Vân Trạch linh hoạt đứng dậy, kỹ thuật của anh nếu đem so với Lam chủ, quả thật còn thua kém rất nhiều!

Đổi người lái, phương thức di chuyển của máy bay được thay đổi một cách rõ ràng, dường như càng thêm điên cuồng! Rất khéo léo né tránh những vật cản chung quanh! Mặc dù đang bay ở tầm thấp, nhưng không còn gặp trở ngại như trước!

"Phía trước mét, lấy góc độ xoay tròn chuyển qua chỗ khác!"

Lam Duê đang tập trung cầm lái, bên tai bất thình lình vang lên giọng nói điềm tĩnh của Lăng Ngạo!

Thì ra là Lăng Ngạo đã thay thế Vân Trạch vốn nên ở bên cạnh cô, trong khi đó, hiện giờ anh ta đang ở khoang sau, dường như đang xem xét cái gì!

"Phía trước m, ngắm góc trái độ lên cao, chuyển sang hướng Đông Nam!”

Lam Duê chậm rãi nhấc cần lái trong tay lên trên, ngón tay thoăn thoắt ấn vào các nút trên bàn điều khiển trước mặt, nhanh chóng đổi phương hướng. Cô hoàn tất động tác của mình theo như chỉ dẫn của Lăng Ngạo mà không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Chính xác đến như thế, khiến Lăng Ngạo ở bên cạnh, đáy mắt thoáng qua một tia tán thưởng. Càng làm cho Ngự Phong đang ngồi gần đó trợn mắt há mồm, không nói nên lời.

Cuối cùng anh ta đã hiểu, lý do vì sao thũ lĩnh của bọn họ không thể không có cô rồi!

Ăn ý như vậy, chỉ sợ là khó ai có thể vượt qua được!

"Phía trước m, hạ cánh khẩn cấp! Ngự Phong, chuẩn bị!"

Đột nhiên, Lam Duê ra lệnh khẩn, Ngự Phong nghiêm nét mặt, chuẩn bị sẵn sàng!

Bởi vì anh ta ngửi thấy một mùi cháy khét lẹt!

Máy bay trực thăng hạ cánh khẩn cấp, bọn họ vừa lao ra ngoài, đi đôi với tiếng nổ mạnh phía sau là bụi cát bay ngút trời. Theo bản năng, Lăng Ngạo lập tức trói chặt Lam Duê vào lồng ngực của mình, liên tục lộn đi mấy vòng liền.

"Khụ khụ khụ......"

Khoang miệng tràn ngập cát xám, Lam Duê không nhịn được ho khan vài tiếng.

"Đáng chết!" Lăng Ngạo nằm trên người cô, mất bình tĩnh khẽ phun ra một tiếng nguyền rủa. May mắn thay còn có anh đi theo, bằng không thì chưa biết sẽ xảy ra cảnh tượng như thế nào!

"Lăng Ngạo anh không sao chứ?" Đưa tay chạm vào đôi gò má cương nghị giờ phút này đã trở nên lạnh ngắt, ánh mắt Lam Duê khó nén được sự lo lắng, cất tiếng hỏi. Ngay tại đây, vào chính khoảnh khắc này, cô thật sự cảm thấy nhẹ lòng. Anh có thể che chở cho cô như thế, làm sao lại không khiến trái tim người ta rung động cho được!

Cô không phải là người mang tâm địa sắt đá, thái độ đã rõ ràng thế này rồi, cô không cần phải hoài nghi gì thêm nữa!

"Không có việc gì!" Hàng chân mày rậm nhíu lại, sau khi xác định không còn bất kỳ nguy hiểm gì nữa, lúc này Lăng Ngạo mới kéo người bên dưới mình lên! Trên bả vai phía sau lưng truyền đến hàng loạt cơn đau nhói, khiến anh cảm thấy có chút khó chịu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.

Lam Duê rõ ràng không tin lời anh nói, nét mặt anh biến chuyển trong giây lát, cô rất tinh ý nhìn ra. Vừa đứng lên, liền vòng ra phía sau lưng anh, đập vào mắt là những vết thương lồi lõm sâu hoắm, máu chỉ chực chờ phun ra ngoài, có thể nhìn rõ cả da thịt, thật khiến cho người ta hoảng sợ!

“Em xin lỗi!” Đầu ngón tay cô vuốt ve nơi miệng vết thương, hiếm khi Lam Duê chủ động mở miệng nói xin lỗi!

Dĩ nhiên Lăng Ngạo cũng không màng đến, chậm rãi xoay người, phớt lờ liếc cô một cái: “Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ thường thấy mà thôi, không chết được!”

Đôi môi Lam Duê mấp máy, cuối cùng liền đem lời muốn nói nuốt ngược vào trong!

"Lam chủ, thủ lĩnh, hai người không sao chứ?” Phía bên kia, Vân Trạch và Ngự Phong vội vàng chạy tới, quan tâm hỏi!

"Thủ lĩnh, người bị thương!"

"Vết thương nhỏ mà thôi, các cậu thử xem có thể liên lạc với những người khác hay không, xác định vị trí cụ thể của nơi này!”

Ngẩng đầu lên, nhìn rừng cây rậm rạp đến nỗi che khuất cả bầu trời, Lăng Ngạo lạnh lùng lên tiếng!

Ở đây là rừng rậm nguyên thủy, không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang rình rập, e rằng so với những tên cầm súng đang ngấp nghé bắn vào bọn họ còn đáng sợ hơn. Lạc vào một môi trường lạ lẫm, không biết kẻ địch của mình là ai, lúc này bọn họ tựa như con mồi ngon đang phơi mình dưới ánh mắt trời, rốt cuộc không biết kẻ thù đang ấn náu ở nơi nào!

Trong rừng rậm nguyên thủy chỉ có một mùi ẩm ướt tanh tưởi đặc trưng, mới vừa rồi thần kinh căng thẳng không có cảm giác gì, nhưng khi vừa thả lỏng một chút, cái mùi nồng nặc ướt át ấy liền xông thẳng vào giữa cánh mũi, khiến người ta dâng lên một cảm giác buồn nôn.

Lam Duê liếc nhìn gương mặt vô cảm của Lăng Ngạo, rồi lại đưa mắt quan sát chung quanh. Rơi vào môi trường như thế này, vi khuẩn gây bệnh vô số kể, nếu như vết thương trên người Lăng Ngạo không được xử lý kịp thời, nhất định sẽ bị nhiễm trùng, đến khi đó chỉ sợ anh không chết trên tay bọn người xấu xa kia, cũng sẽ chết bởi vết thương nhỏ thoạt nhìn rất đỗi bình thường thế này!

Hiện giờ, Lam Duê cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã mang theo Vân Thanh hoặc là Âu Liêm bên mình, chí ít bọn họ đều biết y thuật, còn tốt hơn là lúc này bó tay hết cách!

“Vị trí hiện giờ của chúng ta e rằng cách xa lối vào những mấy trăm dặm, nếu như không kịp ra ngoài mà nói, trong rừng đầy rẫy nguy hiểm, sợ là khi đó có muốn đi ra cũng là việc khó khăn! Tuy nhiên cách đây không xa có một con sông cắt ngang, may ra có thể giải quyết tình hình khẩn cấp hiện tại!”

Vẫn như thường lệ, chiếc máy tính bảng không khi nào rời khỏi người Vân trạch!

Chẳng qua là chỗ này cách xa khu đô thị, tín hiệu có vẻ rất yếu, muốn dùng cái này để liên lạc với bên ngoài, căn bản là chuyện không thể nào!

"Đám cháy đó dường như có chút kỳ lạ phải không?” Lam Duê nghiêng mắt nhìn biển lửa cách đó không xa, nhướn mày nói.

Hiểu theo cách khác, câu nói trên mang hàm ý nhắc nhở, đây là rừng rậm nguyên thủy quanh năm xum xuê xanh tốt, làm sao có thể dễ dàng bén lửa nhanh như vậy, quả thật có chút không lường trước được!

Trước đó bọn họ quá chú trọng vào tình hình trước mắt mà quên khuấy đi việc có người sẽ lợi dụng thời cơ, ra tay trên diện rộng như vậy, giăng bẫy dồn bọn họ vào ngõ cụt, bây giờ suy nghĩ kỹ lại, bên trong nó quả thật có rất nhiều chuyện không bình thường!

Mặc dù tính năng của máy bay trực thăng so với máy bay chiến đấu vẫn còn thua xa, nhưng mà nói thế nào đi nữa bọn họ cũng đang sở hữu những loại hình tối tân nhất, thế mà vẫn không tránh kịp tốc độ lan tràn của đám lửa phía sau, kỳ thật khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ!

"Ý em nói là, xăng!" Lăng Ngạo nhíu mày nhìn ánh lửa đằng xa, giọng nói chắc nịch.

"Thật không ngờ lại có người dám chơi mạnh tay thế chứ, sẵn lòng chi ra một khoản tiền kếch xù, trút xăng trên diện rộng, hay là dầu hỏa cũng không chừng. Ở vào tình huống này, chơi đùa như vậy thật khiến người ta khó bề tưởng tượng! Chỉ là, cũng may chúng ta mạng lớn, coi như tránh được một kiếp! Bây giờ phải xem chúng ta có bình an ra khỏi cánh rừng nguy hiểm này hay không đây!”

Lam Duê vỗ nhẹ bụi đất trên người, cười nói!

Ít nhất là độ cảm ứng trên mặt nhẫn cho biết, chỗ này hiện tại khá an toàn, không đúng, ít nhất là không có những cái bẫy gây sát thương hàng loạt.

Ngửa đầu lên nhìn trời, cô thầm nghĩ, những người đó tất nhiên là không trông đợi bọn họ có thể yên ổn ra ngoài.

Hoặc là, chẳng biết chừng còn cho rằng bọn họ đã chết rồi ấy chứ!

Lam Duê kéo tay Lăng Ngạo, thoạt nhìn tựa như đang dựa vào anh, nhưng kỳ thực là lo lắng cho vết thương trên lưng, cho nên đỡ lấy anh mà thôi!

Lăng Ngạo hiển nhiên hiểu được, thấy cô làm vậy, cũng không nói tiếng nào, cứ để mặc cô.

‘ sa sa sa ’‘ sa sa sa ’ (tiếng sột soạt)

Từng đợt âm thanh huyên náo, dường như có thể khiến cho từng lỗ chân lông trên người cũng trở nên căng cứng!

"Âm thanh gì vậy?" Lam Duê nhạy bén quay đầu lại, men theo nơi phát ra tiếng động.

Ngặt nỗi quanh đây cây lá chằng chịt, nguy hiểm lấp ló bên trong, e rằng khó mà thấy được. Nhưng vì đã quen với việc đứng trên đầu mũi dao họng súng, tự nhiên sẽ trở nên cực kỳ nhạy cảm đối với những âm thanh này!

‘ sa sa sa ’ (sột soạt)

‘ sa sa sa ’

Lam Duê vừa dứt lời, tiếng “sột soạt” càng đến gần, thậm chí luồng không khí tiến vào khoang mũi còn mang theo cả mùi tanh khiến người ta nôn mửa. Thêm vào đó, nơi này vốn dĩ âm u ẩm ướt, không khí khó ngửi, lại xen lẫn thêm cả mùi tanh này, suýt chút làm người ta hít thở không thông!

Lăng Ngạo cũng nghe thấy, mi tâm của anh nhíu chặt lại, dường như đang nghĩ đến điều gì!

“Trong khu rừng này có một loại rắn độc vân gấm, đối với mùi máu tươi cực kỳ nhạy cảm, chẳng lẽ tiếng động này là………..” Chân mày Vân Trạch nhăn lại, nói ra thông tin mà mình biết được, mặc dù nói chưa trọn câu, nhưng mà ý tứ bao hàm trong đó cũng rất rõ ràng. Hơn nữa, dựa theo tiếng cọ sát như vậy, chỉ có một suy đoán duy nhất…….chính là rắn!

Rắn độc vân gấm?

Bọn họ không phải là chuyên gia trong lĩnh vực này, dĩ nhiên cũng không hiểu gì mấy!

Tuy nhiên, điều mà ai cũng biết đó là, rắn vốn là loại động vật máu lạnh, độc tính của nó không cần phải bàn cãi. Vả lại vừa rồi Vân Trạch cũng đã nói, con rắn này cực kỳ nhạy cảm với mùi máu tanh, mà người duy nhất bị thương, chính là Lăng Ngạo!

Xem ra, lần này bọn họ gặp phải kẻ thù khá mạnh rồi!

Lam Duê liếc nhìn nét mặt khó đoán của người bên cạnh, đáy mắt lóe lên một tia tàn khốc, cầm chắc khẩu súng trong tay, tay còn lại ôm lấy cánh tay của Lăng Ngạo.

“Chia ra hai hướng, tôi đi cùng với Lăng Ngạo, Vân Trạch đi cùng Ngự Phong! Đi hai đường, nhớ giữ liên lạc!”

Nói xong, Lam Duê không chờ ba người bọn họ có bất kỳ phản ứng nào, túm lấy Lăng Ngạo, lách mình biến mất vào giữa rừng cây……

“Em làm gì vậy?”

Lăng Ngạo nhíu chặt đôi chân mày hình ngọn núi, mặc dù hiểu rằng lúc này càng ít người đi theo bên cạnh anh càng tốt, nhưng có cần thiết phải chia nhỏ đội hình ra không!

Không biết thế nào nhưng chỉ thấy Lam Duê mím môi lại mà cười, bất chợt quay đầu, đôi con ngươi sáng trong lấp lánh như ánh sao trời nhìn thẳng vào đôi mắt đen đang lộ vẻ mất kiên nhẫn của anh: “Lăng Ngạo, nếu như lần này chúng ta thật sự không thể ra ngoài, vậy thì chết chung một chỗ! Em không thể để đến lúc gần chết rồi, còn mang theo hai kỳ đà cản mũi ở bên người đâu!"

Rắn độc vân gấm!

Anh vốn cho rằng xác con gấu đen khổng lồ phía sau đã có thể ngăn cản được đường đi của nó, không nghĩ đến việc cuối cùng nó cũng mò đến nhanh như vậy!

Bọn họ sẽ không ngây ngốc tới mức cho rằng còn có một con khác, đơn giản vì động vật có tính độc chiếm rất mạnh đối với địa bàn của chúng, trong vòng vài trăm dặm gần đây, tuyệt đối không thể lại xuất hiện thêm một con rắn độc vân gấm thứ hai.

Hoa văn trên thân nó khiến người ta chết khiếp, đôi mắt màu xanh lá liền khiến Lam Duê mường tượng ngay đến cặp mắt kia của Andrew.

Ngày trước cô đã nói đôi mắt của hắn cực kỳ giống rắn độc, bây giờ nhìn lại, đôi mắt của rắn độc có lẽ cũng không nguy hiểm bằng đôi mắt của hắn!

"Xèo xèo ti….."

Chiếc lưỡi dài ngoằm của nó thè ra thụt vào, mùi tanh khiến người ta buồn nôn đập thẳng vào mặt!

Ngắm nhìn bốn phía, rừng cây nhiệt đới rậm rạp như vậy, tình huống này đối với bọn họ hoàn toàn bất lợi, nhưng mà đối với con rắn độc vân gấm kia, ở ngay trên địa bàn của nó thì còn gì bằng!

"Thả em xuống trước!”

Đôi chân mày thanh tú nhăn lại, Lam Duê nhẹ giọng nói ra. Sau một thời gian được nghỉ ngơi, sức lực của cô cũng đã được cải thiện phần nào. Chỉ là, vết thương ở bắp đùi vẫn cứ nhói lên từng cơn, như thế thật sự có chút phiền phức.

Lần này Lăng Ngạo cũng không nói thêm lời dư thừa, nhưng khi anh mới vừa muốn thả người trên lưng xuống, con rắn độc vân gấm vốn dĩ còn đang ngắm nhìn bọn họ ở đằng xa, đột nhiên lắc lắc cơ thể khổng lồ, trườn về phía bên này.

Lúc này cả hai đồng loạt nhíu chặt mày, nhìn con vật hung ác đang đến gần, xem ra bây giờ, một là giết chết nó, hai là bọn họ cùng nhau tiến vào bụng rắn!

Nhược điểm của rắn nằm ở vị trí ‘bảy tấc’ gần bụng rắn, nhưng mà dù có biết được, muốn đến gần nơi đó, hoàn toàn là mơ tưởng viễn vông.

Lam Duê nhẹ giọng nói thầm đôi câu bên tai anh, chỉ thấy sắc mặt anh đen lại, đáy mắt lóe lên một tia không tán thành. Mà bây giờ, Lam Duê cũng không giữ được sự kiên nhẫn: “Nếu như anh không đồng ý, e rằng cả hai chúng ta đều không thể rời khỏi đây!”

Lăng Ngạo lạnh lùng quét mắt nhìn cô một cái, sau đó đáy mắt sắc lạnh liền hiện lên hình ảnh của con vật khổng lồ đang lăm le đến ngày càng gần. Đôi môi mím chặt, sau khi não bộ trải qua một trận tranh đấu kịch liệt, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý với cô.

Nhẹ nhàng đặt cô sang một bên, còn mình thì nhanh như chớp lẻn vào bên trong một bụi cây gần đó.

"Nếu như em chết, anh liền bỏ mặc xác em ở đây!”

Đây là lời nói cuối cùng của Lăng Ngạo ở bên tai cô, mặc dù là uy hiếp, nhưng lại làm cho cô không nhịn được mà bật cười! Loại uy hiếp trẻ con này, theo như cô thấy, thật sự có chút ngây ngô tức cười! Bất quá, nếu có chết thật, anh ném xác cô ở đây, e rằng bản thân cô còn không biết nữa là!

Nhún nhún vai, lại thấy con rắn kia cực kỳ chậm rãi thò đầu về phía cô, tựa hồ đang nhìn cái gì đó!

Quả nhiên, động vật vẫn còn có chút thông minh đó chứ!

Con dao nhỏ trước đó đã nằm trong tay Lăng Ngạo, nhưng cũng may là trên người Lam Duê vẫn còn một con đấy!

Nhìn đôi giày dưới chân, khóe miệng Lam Duê hiện lên nụ cười tự mãn, thật sự là chọn đúng giày rồi!

Dùng đao rạch ra một mảnh vải lớn từ chiếc áo sơ mi trên người, sau đó liền thấm máu trên vết thương, hung hăng quấn quanh nó mấy vòng. Ngay tức khắc, cơn đau buốt suýt chút nữa làm cô bất tỉnh, nhưng mà với sự kiên trì vốn có của mình, Lam Duê cố gắng chịu đựng.

Tuy nhiên vào lúc này, con rắn độc vân gấm kia đã sắp đến gần ngay trước mắt!

Nheo mắt lại, Lam Duê bất thình lình giơ súng lên, nhắm về phía con mắt của nó, viên đạn bắn ra cực kỳ chính xác!

Rắn độc vân gấm bị thương, càng thêm điên cuồng, đuôi rắn dài ngoằn không ngừng giãy giụa, gương mặt Lam Duê liền biến sắc, nhanh chóng tránh sang một bên.

Nhưng vẫn không kịp, bên ngang hông không cẩn thận bị đuôi rắn quét vào.

Một cơn đau đớn dữ dội từ trên eo truyền đến, suýt chút nữa khiến Lam Duê ngất lịm đi!

Mà lúc này Lăng Ngạo đang ở một bên, chớp lấy thời cơ, mang theo hung khí nguy hiểm, hướng về phía bảy tấc của nó, điên cuồng bắn ra mấy phát súng.

Anh và Lam Duê đều là những tay thiện xạ cừ khôi, cho dù hiện giờ rắn độc đang bị thương nặng ở mắt, thân mình không ngừng uốn éo, nhưng mỗi một phát súng của Lăng Ngạo vẫn nhắm trúng mục tiêu.

Thân mình của con rắn này chắc khỏe vô ngần, mặc dù cơ thể đã bị găm vài phát đạn, nhưng vẫn chưa chết hẳn. Lăng Ngạo liếc nhìn Lam Duê trên trán mồi hôi tuôn ra như suối, trên người dính bê bết máu, lập tức thu hồi súng lục trong tay, đoạt lấy dao nhỏ trong tay cô, kịch liệt đâm vào bụng rắn.

Bên trong đôi mắt tựa như Ưng lấp lánh hai ngọn đuốc sáng rực, máu rắn âm ấm theo từng nhát dao bắn tóe lên trên gương mặt cương nghị, càng tăng thêm phần quỷ mị.

Bị thương vào nơi trí mạng, đau lớn kịch liệt khiến con rắn độc vân gấm càng thêm quằn quại, không ngừng điên cuồng vùng vẫy thân mình, ý đồ muốn vung người ở trên thân nó xuống. Nhưng lần này lăng Ngạo đã hạ quyết tâm giết chết nó, đương nhiên sẽ không thể nào buông lỏng.

Cả cánh tay đã bị trầy xước, thế nhưng trước sau anh vẫn không ngừng đâm dao vào bụng rắn.

Một lúc sau, thân rắn khổng lồ cuối cùng cũng từ từ ngưng giãy giụa!

Sau khi xác định con rắn độc vân gấm đã chết hẳn, Lăng Ngạo nhíu chặt chân mày rút dao ra.

"Không ngờ anh xuống tay vừa hung ác lại vừa chính xác!" Miễn cưỡng đứng dậy từ dưới đất, nhưng mà vết thương bị đạn bắn bên hông vừa mới khá hơn, lần này lại bị đuôi rắn hung hãn quét cho một đường, hiện tại coi như là nuôi không công rồi!

Thật sự là đáng chết, hơn nữa còn vô cùng xui xẻo!

Nếu cứ như vầy mà bị tê liệt, biết tìm ai nói rõ lí lẽ đây!

"Chẳng lẽ em muốn chết?"

Toàn thân trên dưới bê bết máu, nhìn thế này, trông Lăng Ngạo càng thêm đáng sợ!

Hàm ý của anh, nếu như Lam Duê bị thương lần nữa, khẳng định là rất bất mãn!

Lần này, Lam Duê cũng không nói thêm gì nữa, hiện tại đầu óc có chút hỗn loạn, cô không thoải mái lắc lắc đầu.

Lăng Ngạo thấy thế, trong lòng rối ren như tơ vò, vội vàng đi đến bế cô lên. Khi anh nhìn thấy vị trí cô bị thương, hàng chân mày rậm nhíu lại thật chặt.

Sớm biết như vậy anh đã chẳng đồng ý với đề nghị của cô, để cô thu hút sự chú ý của con rắn độc vân gấm, còn anh đi đánh lén. Kết quả cuối cùng, lại là vết thương ngang hông vất vả lắm mới khá hơn, nay lại bị thương lần nữa.

Theo như lời Vân Trạch đã nói, cách bọn họ không xa có một con sông, chỉ cần đến được đó, tình hình sẽ khả quan hơn.

Quả nhiên, đi thêm một lát, ra khỏi rừng cây âm u không nhìn thấy được ánh mặt trời, liền gặp được một dòng sông nhỏ!

Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại thấy người nằm trong ngực châm mày nhăn nhúm, tâm trạng Lăng Ngạo lập tức trở nên căng thẳng. Ngồi xuống bên bờ sông, dán mu bàn tay mình lên trán cô, chợt phát hiện, cô đang sốt cao!

Thấy thế này, sắc mặt Lăng Ngạo biến chuyển vô cùng khó coi!

Xem ra là vết thương bị nhiễm trùng trước đó, cộng thêm thần kinh luôn ở trong trạng thái căng thẳng tột độ, e rằng bây giờ cùng nhau kéo đến rồi!

Chau mày, lấy nước sông bên cạnh cẩn thận giúp cô rửa sạch vết máu trên người. Khi anh nhìn thấy vết thương trên chân cô, cùng với vết thương ngang hông, trong phút chốc, lồng ngực cuồn cuộn lửa giận, suýt chút nữa mất đi khống chế.

Lần này ra ngoài, nếu để cho anh biết ai đã làm ra chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn chúng!

Dám cả gan ra tay với người phụ nữ của anh, chẳng lẽ cho rằng anh là người chết sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio