Editor: demcodon
Trương Hồng Hoa thẳng lưng, Sở Từ đã thật lâu không thấy được dáng vẻ diễu võ dương oai* của bà nên không khỏi hơi khó chịu.
(*Diễu võ dương oai: là phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương.)
Từ lâu, Phúc Duyên Đài cũng đã từ chối không cho hai người này vào cửa. Lúc đó Từ Vân Đống muốn ăn đồ ăn của Phúc Duyên Đài nên làm ầm ĩ một thời gian. Nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của Sở Từ nên cho qua. Nhưng gã rốt cuộc quen ăn ngon đồ ăn của Phúc Duyên Đài. Cho nên xong việc,gần như tuần nào cũng phải bỏ tiền đi ăn ở các quán ăn khác.
Hiện tại nhà họ Từ không có tiền sinh hoạt do Từ Vân Liệt gửi về, cũng thiếu sức lao động của ba Từ. Cho nên vẫn luôn phải dựa vào một mình Trương Hồng Hoa làm nông và bán rau kiếm sống. Nếu không phải Trương Hồng Hoa tiết kiệm được chút tiền riêng thì hai mẹ con đã sớm chết đói.
Nhưng dù sao cũng là miệng ăn núi lở, Trương Hồng Hoa căn bản không có nhiều tài sản như vậy để nuôi đứa con trai phá của này. Từ Vân Đống vì muốn ăn ngon đã lén lút tiêu hết tiền học phí, lại còn nói dối Trương Hồng Hoa khoảng nửa năm. Cho đến gần đây Trương Hồng Hoa tặng quà cho giáo viên. Sau đó mới biết thì ra con trai đã bỏ học từ lâu. Bà vô cùng tức giận.
Nhưng mặc kệ như thế nào, Từ Vân Đống là cục cưng cục vàng của bà. Trương Hồng Hoa tức thì tức nhưng cũng không làm gì cả. Gần nhất bà bắt đầu suy nghĩ tìm nơi cho con trai đi học nghề. Nếu như nó thích ăn như vậy thì làm đầu bếp cũng không tệ. Cho nên bà muốn chồng nói lời hay ý đẹp để cho con trai làm phụ bếp ở Phúc Duyên Đài.
Ba Từ vẫn luôn không biết nhiều chuyện của Sở Từ. Gần đây cũng rất vui mừng vì chuyện Sở Đường thi đậu đại học. Cho nên lúc Trương Hồng Hoa đến gặp ông cũng nhiều chuyện nói thêm mấy câu, còn có dặn dò vợ phải chăm sóc tốt cho con trai, kêu Từ Vân Đống lấy Sở Đường làm tấm gương. Nhưng có thể là ba Từ biểu đạt không đủ rõ ràng, nên Trương Hồng Hoa tự cho rằng hai chị em Sở Từ phải đi, phấn khích mấy ngày không ngủ. Hôm nay là ngày đầu tiên đến cửa, cũng chuẩn bị nhân cơ hội này kể cho chồng nghe chuyện con trai không đi học. Bà nghĩ đến chồng thương đứa con trai út này nhất, vì tương lai của con trai có lẽ cũng sẽ giúp đỡ nhiều hơn.
Lúc này ba Từ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng con trai lại thèm ăn. Mà ông đã trả hết tiền thiếu nợ cho Sở Từ rồi. Đây là tháng đầu tiên nghiêm túc làm việc, sắp có thể lấy tiền lương. Cho nên ông cũng không ngăn cản mà cho người giúp tiếp đón, còn mình tiếp tục an phận làm việc ở sau bếp.
Tần Trường Tố vốn dĩ muốn nói thẳng với ba Từ. Dù sao bây giờ ba Từ cũng đối xử lịch sự với Sở Từ, cô cũng muốn đối xử với ông như người lớn trong nhà. Nhưng sau khi nghĩ rằng, dù sao bọn họ đến vì Sở Từ, vẫn chờ Sở Từ tự quyết định thì tốt hơn.
“Mẹ, con cảm thấy trong quán có quá nhiều người phục vụ, một quán ăn có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Có cần thuê nhiều người như vậy không? Con cảm thấy đuổi một nửa số người là đủ rồi. Sở Từ chính là đứa ngu ngốc, cho nhiều tiền ra ngoài như vậy thật lãng phí.” Từ Vân Đống nói với vẻ phấn khích.
Ngay khi Trương Hồng Hoa định đáp lời thì Sở Từ đi vào, miệng mỉm cười, biểu cảm cũng hơi lười biếng, chậm rãi xuất hiện sau lưng gã: “Cậu nói ai là đứa ngu ngốc?”
Từ Vân Đống vừa nghe đã sợ đến mức trực tiếp nhảy ra xa hai bước: “Tại sao... tại sao cô lại quay trở lại?”
Trương Hồng Hoa cũng ngạc nhiên, đột nhiên không biết làm sao: “Sở Từ, mày không phải đi thủ đô hả?”
“Tôi nói mình muốn đi thủ đô khi nào? Hơn nữa, nếu tôi đi thủ đô là hai người có thể xằng bậy như vậy phải không?” Sở Từ cười nói.
Gương mặt già nua của Trương Hồng Hoa trở nên căng thẳng. Từ Vân Đống lập tức tiến lên nịnh nọt: “Chị dâu, em chỉ muốn ăn đồ ăn trong quán của chị thôi. Chị cho em ăn một bữa được không? Ba em không phải bắt đầu được nhận tiền lương sao? Vậy cứ trừ từ tiền lương tháng này của ông đi!”