Editor: demcodon
Từ Vân Đống cười nịnh nọt. Gã cũng không ngu ngốc, đối mặt với Sở Từ mấy lần đã biết Sở Từ là người không ăn cứng. Mà gã đã lâu không ăn thịt, thật sự rất thèm. Nếu như gọi thêm hai tiếng chị dâu có thể làm cho Sở Từ mềm lòng thì kêu gã gọi mười ngàn tiếng cũng không sao.
Mặt Sở Từ bình tĩnh nhìn gã. Ngay sau đó, giơ tay tát cho gã một cái: “Cậu gọi ai là chị dâu vậy?”
Năm dấu tay ngay lập tức xuất hiện trên mặt Từ Vân Đống, nhịn nhục trừng mắt liếc nhìn Sở Từ.
Sở Từ quả thật thích trẻ con nói ngọt. Nhưng cũng không bao gồm Từ Vân Đống. Thằng nhóc này khác với hai anh trai của gã. Mặc dù Từ Vân Viễn cũng khá thô lỗ với nàng, nhưng ít nhất cũng có lý do nên nàng có thể không so đo. Nhưng Từ Vân Đống lại thực sự là không học vấn, không nghề nghiệp, thủ đoạn gian dối. Sở Từ nghi ngờ Trương Hồng Hoa có phải có thù hận với con trai ruột của mình hay không, mới có thể lựa chọn cách giết gã hay như vậy.
“Sở Từ! Chúng tao cũng khách hàng, quơ tay múa chân là không đúng. Nhưng mày cũng không thể đánh người.” Trương Hồng Hoa tức giận nói.
Sở Từ khẽ khịt mũi và nói với người phục vụ: “Ra sân sau kêu chú Từ lên.”
Người phục vụ lập tức nghe lời chạy đi, chưa đến 1 phút thì nhìn thấy ba Từ vội vàng đuổi ra, trên tay ướt còn dính chút lông gà. Trong ngày nắng nóng nên mồ hôi nhễ nhãi, trên gương mặt già tràn đầy vất vả và mệt mỏi. Lúc nhìn thấy Sở Từ và vợ con cũng hơi sửng sốt. Lúc này mới vội vàng nói với Sở Từ: “Sao vậy?”
“Chú Từ, tôi nhớ rõ tôi đã nói là cấm hai mẹ con bọn họ đến Phúc Duyên Đài rồi mà?” Sở Từ nói.
Nếu không có ba Từ gật đầu đồng ý thì hai mẹ con này căn bản không có khả năng bước vào cửa.
“Chuyện này... tôi không phải trả hết nợ rồi sao...” Ba Từ thật cẩn thận nói một câu, sau đó vội vàng nói tiếp: “Thằng ba sắp thi rồi, tôi muốn cho nó ăn mấy ngón ngon...”
“Vậy nói cách khác, người đi đầu trái với quy định là chú?” Sở Từ quét mắt liếc nhìn ông, cười nhạo một tiếng.
Lưng ba Từ lập tức như kim chích. Ông ở Phúc Duyên Đài lâu như vậy đã quen nghe theo mệnh lệnh. Đặc biệt là đối với Sở Từ càng không có tâm tư tranh đấu, cả người càng trở nên trung thực.
Con người ông vốn dĩ không phải người xấu. Trước đây là bị Trương Hồng Hoa ảnh hưởng. Nhưng bây giờ những tật xấu đó hầu như đã thay đổi.
“Bà... bà chủ Sở, đã... đã lâu như vậy rồi... tôi cho rằng...” Ba Từ cũng không biết nên nói gì, ánh mắt lo lắng trông rất đáng thương.
Ông cho rằng, Sở Từ không cho hai mẹ con vào cửa chỉ vì ông không thể gánh thêm nợ. Bây giờ đã trả sạch nợ thì tình hình tự nhiên sẽ khác. Nhưng bây giờ xem ra là ông nghĩ nhiều, chỉ là mọi chuyện đã như vậy, nên làm gì bây giờ?
“Ông à, ông còn có triển vọng gì không? Nó là phận con cháu, tương lai còn là con dâu của ông, có cần khách sáo như vậy không? Ông làm trâu làm ngựa cho nó lâu như vậy, đầu của ông còn ổn không vậy?” Trương Hồng Hoa lập tức nói.
“Được rồi, nếu bà không muốn chồng bà lại làm trâu làm ngựa cho tôi. Vậy hôm nay nhận người đưa về đi.” Sở Từ cười khẽ lại nói tiếp: “Chú Từ chỉ mới chính thức làm việc từ tháng này thôi, hiện tại còn chưa đến 30 ngày. Theo lý mà nói, tôi sẽ không trả tiền lương này. Nhưng nể tình chú Từ là người tận tâm với công việc, đến quầy lễ tân nhận 30 đồng rồi rời đi.”
Tiền lương cơ bản của ba Từ là 50 đồng. Nếu gặp được lúc việc buôn bán đắt hàng, người quản lý sẽ cho thêm tiền tùy vào từng người. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bình thường công việc của ba Từ hẳn có thể nhận được khoảng 80. Ông là ông già què một chân, có thể được khoản thu nhập này tuyệt đối xem như ưu ái