- Không có gì.
Giờ phút này Kiều An An đã bình tĩnh trở lại, ít nhất bề ngoài là thế. Còn về chuyện vừa xảy ra, nàng cũng không muốn nói cho Phương Lệ Văn. Cũng có thể nói, thật ra nàng tin rằng Phương Lệ Văn cũng có thể nhận được tin tức. Nàng gần như chắc chắn, chuyện Đường Kim vừa bị ám sát, anh trai Kiều Gia Phú kia của nàng hơn phẩn nửa là đã biết rồi.
Thấy bộ dạng bình tĩnh này của Kiều An An, Phương Lệ Văn cũng hơi kinh ngạc. Đúng như Kiều An An suy đoán, thật ra nàng cũng biết chút tin tức. Vừa rồi Kiều An An vội vã rời đi, nàng lập tức gọi điện cho Kiều Gia Phú. Mà Kiều Gia Phú cũng nói cho nàng vài chuyện. Dĩ nhiên, chẳng qua Kiều Gia Phú chỉ biết có người chuẩn bị hạ thủ với Đường Kim. Còn tình huống cụ thể thì hắn cũng không biết. Nói cách khác, Phương Lệ Văn chưa biết kết quả của chuyện này.
- Đường Kim không sao chứ?
Phương Lệ Văn không nhịn được hỏi.
- Cậu ấy đi rồi.
Nhớ tới Đường Kim, trong lòng Kiều An An có chút xấu hổ, cũng hơi bất đắc dĩ. Gặp phải tên cực phẩm như vậy, nàng thật là hết cách. Người khác mà bị bắn chắc bị dọa cho đái ra máu, tên này thì ngước đời, lại coi như trò đùa, giả chết gạt nàng, chỉ vì chiếm tiện nghi.
Đầu năm nay, kẻ cần tiền không cần mạng thì nhiều, nhưng tên này quả thực chính là cần sắc không cần mạng!
- Đi rồi?
Phương Lệ Văn càng thêm kinh ngạc:
- Chẳng lẽ hắn sợ.
- Có lẽ.
Kiều An An tới bên giường bệnh, khom người kéo chăn cho người mẹ còn chưa tỉnh. Đường Kim rời đi, thật ra nàng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái. Vốn nàng thật sự lo cho Đường Kim, cảm thấy hắn rời tỉnh thành thì an toàn hơn. Nhưng tên này lại tiêu sái như thế, nhìn như đang sợ sệt, trong lòng nàng lại nổi lên chút thất vọng mơ hồ.
Đàn bà trời sinh đã là sinh vật mâu thuẫn. Tiên nữ cũng chẳng ngoại lệ. Một mặt, Kiều An An quả thực hi vọng Đường Kim được an toàn, nhưng mặt khác, nàng lại không hi vọng hắn là loại đàn ông nhát gan.
- Vậy... An An, quần của em...
Phương Lệ Văn lúc này lại hơi ngẩn người nhìn Kiều An An. Nói cho chuẩn thì là nhìn vào cặp mông đẹp ngạo nghễ ngẩng cao của nàng, bộ dạng trợn mắt há hốc mồm.
Kiều An An có chút buồn bực:
- Quần em làm sao?
- An An, quần của em có vài thứ bẩn thỉu.
Vẻ mặt Phương Lệ Văn cổ quái.
- Thứ bẩn thỉu?
Kiều An An quay đầu nhìn một chút, nhưng chẳng thấy được gì, không khỏi hỏi lại:
- Chị dâu, ở đâu vậy? Quên đi, chị trực tiếp phủi hộ em đi.
- An An, chị thấy em đi thay cái quần khác đi.
Phương Lệ Văn vẫn ra vẻ tế nhị.
Lần này, Kiều An An rốt cuộc cảm thấy có gì đó là lạ. Nàng dứt khoát vào phòng vệ sinh bên trong, cởi quần xuống. Vừa nhìn, nàng đã xấu hổ một trận, trong lòng thầm mắng Đường Kim:
- Tên Đường Kim này, chắc chắn là cố ý!
Lúc này, rốt cuộc Kiều An An cũng hiểu Phương Lệ Văn sao lại như thế. Cái gọi là thứ bẩn thỉu là ở trên mông quần, hơn nữa còn là một dấu tay. Cái dấu tay này hình như có dầu mỡ, làm Kiều An An nghĩ ngay đến dầu của vịt quay. Chẳng qua, nàng mặc quần đen, nếu chỉ dính dầu mỡ thì cũng không rõ như vậy. Nhưng chô dấu tay kia, rõ ràng còn một chút phấn vụn trắng, trắng đen rõ ràng như vậy, tất nhiên nhìn cái là ra.
Chính vì phấn vụn màu trắng này, Kiều An An mới nhận định là Đường Kim cố ý. Tên này cố tình để lại dấu tay ở chỗ đó của nàng, hình như là muốn Phương Lệ Văn hoặc đám người Kiều gia nhìn thấy.
Mặc lại quần, dùng áo khoác che cái chỗ dấu tay lại, Kiều An An ra khỏi phòng vệ sinh. Nàng cũng muốn thay quần, nhưng lần này về vội quá, chẳng mang theo gì. Còn muốn thay đồ thì phải về nhà một chuyến, mà hiện tại nàng lại không muốn trở về.
May mà nàng mặc áo khoác, chỉ cần không khom người, người khác cũng không thể phát hiện ra.
- An An, cái đó... Là Đường Kim làm hả?
truy cập yencuatui.net/ để đọc truyện
Mặc dù Phương Lệ Văn thấy chín phần là kiệt tác của Đường Kim, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận một chút.
- Chị dâu, không như chị nghĩ đâu.
Kiều An An thấy nhức cả đầu, chuyện đêm nay quá rối loạn, mà tên Đường Kim này thật quá cực phẩm. Hắn lại cố tình lưu lại ấn ký ở chỗ đó của nàng, giống như đóng dấu vậy, biểu thị quyền sở hữu công khai của hắn.
Quan trọng hơn là, dấu tay này đã để Phương Lệ Văn nhìn thấy, từ nay về sau, nàng mà còn nói mình với Đường Kim không có gì thì sẽ chẳng ai tin cả. Mà làm nàng nhức đầu nhất chính là, hiện giờ chính nàng cũng không tin. Trước khi về tỉnh thành, thậm chí nửa giờ trước, nàng có thể ngay thẳng nói nàng chưa từng có gì với Đường Kim. Nhưng bây giờ, bọn họ đúng là đã xảy ra vài chuyện a. Nụ hôn đầu của nàng bị tên cực phẩm kia gạt mất. Mặc kệ quá trình thế nào, kết quả này cũng không thể thay đổi.
Còn may, tên kia về Ninh Sơn rồi, nếu không, không biết hắn còn quậy phá kiểu gì nữa.
Kiều An An còn đang thấy may mắn vì Đường Kim đã rời đi, nhưng không biết hắn đang nằm ườn trên giường lớn phòng khách sạn Nam Thiên.
Kiều An An quên trả phòng, Đường Kim cũng dứt khoát ở lại luôn. Hiện giờ hắn vẫn rất hưng phấn, tối nay hắn thu hoạch thật lớn.
Nhưng sau khi hưng phấn, hắn cũng cảm thấy nhàm chán. Lần đầu tới tỉnh thành, chỗ này thật xa lạ, mà hắn chỉ có một mình, thật là có cảm giác tịch mịch khó nhịn.
Điện thoại bên giường vang lên, Đường Kim đang nhàm chán, thuận tay nhấc máy:
- Alo, ai thế?
- Tiên sinh, ngài có cần phục vụ đặc thù không?
Thanh âm bên kia ngọt ngào dị thường.
- Bao tiền một tối?
Đường Kim thuận miệng hỏi:
- Chỉ cần tám trăm nha, đảm bảo ngài sẽ hài lòng.
Thanh âm vẫn vô cùng ngọt ngào.
- Quá rẻ, không cần!
Đường Kim à một tiếng, cúp máy.
Không tới một phút, điện thoại lại vang lên. Sau khi bắt máy, bên kia vẫn truyền đến thanh âm ngọt ngào dị thường đó:
- Tiên sinh, nếu ngài muốn cao cấp hơn thì chúng tôi cũng có. Người mẫu minh tinh đều có nha, ngài nhất định sẽ hài lòng.
- À, minh tinh bao tiền một tối?
Đường Kim lại hỏi một câu.
- Rẻ nhất là mười vạn, nếu ngài muốn cao cấp hơn thì cũng có.
Thanh âm ngọt ngào hồi đáp.
- Vậy có miễn phí không?
Đường Kim lại hỏi.
- Tiên sinh, ngài đừng nói đùa...
Thanh âm ngọt ngào hình như ngẩn ngơ.
- Tôi không nói đùa, không lấy tiền thì là vô giá, cũng chính là bảo vật vô giá trong truyền thuyết. Tôi muốn đàn bà như bảo vật vô giá đó. Cần tiền thì cấp bậc quá thấp, mất thân phận của tôi.
Đường Kim có chút bất mãn nói:
- Các người không có cao cấp như vậy thì đừng gọi cho tôi nữa!