- Khốn kiếp, mày trêu bà đó hả?
Thanh âm bên kia không còn ngọt ngào, mà đột nhiên chửi ầm lên, sau đó cạch một tiếng, cúp điện thoại.
- Ai rảnh trêu cô? Tôi thật sự muốn một mỹ nữ vô giá theo tôi a.
Đường Kim ngáp một cái, tiện tay ném điện thoại qua một bên.
Đêm dài dằng dặc, bạn gái không ở đây, thôi lại luyện công vậy.
Sáng hôm sau.
Năm giờ, Đường Kim mở mắt như bị báo thức, tiếp theo lập tức nhận ra đây là thành phố Minh Hồ, không phải Ninh Sơn. Chui lên giường chuyến nữa, tiếp tục ngủ tới tận tám giờ.
Đánh răng rửa mặt, đi xuống lầu, ăn một bữa sáng miễn phí trong phòng ăn khách sạn, sau đó mới đi ra ngoài.
- Mảnh đất này, quả nhiên là náo nhiệt hơn Ninh Sơn rất nhiều a!
Hít một hơi không khí không trong lành cho lắm, nhìn số hộp sắt chi chít trên đường, Đường Kim không khỏi cảm khái một câu.
Làm tỉnh thành của tỉnh Thiên Nam, dân số của khu vực thành thị tỉnh thành đã hơn mười triệu. So với thành phố Ninh Sơn chỉ miễn cưỡng đạt tới dân số một triệu thì đúng khác xa nhau. Mà những nhà cao tầng khắp nơi, đám người hối hả đi lại, tất cả đều khác biệt rất nhiều với thành phố Ninh Sơn.
Nhưng nhà lầu cũng chẳng đẹp mắt, những người đi làm kia cũng chẳng đẹp đẽ gì. Đường Kim bây giờ muốn đi gặp tiên nữ của hắn. Không biết một buổi tối không gặp, thất tiên nữ có nhớ hắn không?
Quen đường đi về phía bệnh viện chi nhánh đại học Thiên Nam. Nhưng vừa tới cửa bệnh viện, điện thoại của Đường Kim đã vang lên.
- Ồ, quả nhiên thất tiên nữ nhớ mình.
Đường Kim lẩm bẩm, lấy điện thoại ra nhìn, lại thấy hơi ngoài ý muốn. Thế nào mà lại là Tần Thủy Dao?
Bắt máy, thuận miệng hỏi:
- Bé ngốc, sáng sớm không lên lớp, lại gọi cho tôi làm gì? Đừng nói cậu nhớ tôi, tôi cũng không nhớ cậu đâu.
- Nhớ cái đầu cậu. Cậu có phải người hay không?
Đầu dây bên kia, Tần Thủy Dao căm tức:
- Cô Tô gặp chuyện lớn như vậy, cậu thì hay rồi, ngay cả bóng người cũng không thấy!
- Cô Tô bị làm sao?
Đường Kim ngạc nhiên, sau đó lại nói:
- Lại nói, cô Tô gặp chuyện không may, hình như chẳng liên quan gì tới tôi mà?
- Cậu còn nói không liên quan?
Tần Thủy Dao lại càng tức giận:
- Tấm ảnh hai người ôm nhau phát tán khắp nơi rồi, cậu còn nói không liên quan?
- Tấm ảnh bọn tôi ôm nhau?
Đường Kim có chút khó hiểu:
- Bé ngốc, tôi mới rời đi một đêm, cậu đã nhớ tôi đến phát ngốc rồi hả?
- Đường Kim chết tiệt, cậu đến bây giờ vẫn chẳng biết gì. Tôi cũng không thèm nói với cậu nữa, cậu vào xem topic trong diễn đàn trường đi!
Tần Thủy Dao có chút căm tức, nói xong là cúp máy.
- Hình như tôi chẳng làm gì với cô Tô mà.
Đường Kim cảm thấy thật vô tội. Nhưng suy nghĩ một chút, hắn vẫn dùng di động mở diễn đàn trường Nhị Trung ra.
Truyện Của Tui chấm vn Mà giờ khắc này, diễn đàn Ninh Sơn Nhị Trung cũng khá náo nhiệt, có một topic hiện tại rất hot.
Chỉ cần nhìn tiêu đề của topic là đã biết có liên quan đến Đường Kim. Mà thằng chủ topic cũng thích giật tít: “Gần quan được ban lộc, Đường Kim cũng chơi trò cô trò yêu nhau.”
Rất nhiều người vừa nhìn tiêu đề đã liên tưởng tới Đường Kim và Tô Vân Phỉ. Hiện tại mọi người hầu như đều biết, con hàng Đường Kim ở trong ký túc xá giáo viên, hơn nữa còn là hàng xóm với mỹ nữ lão sư Tô Vân Phỉ. Mà đến khi mở topic ra thì lại càng tin tưởng hơn. Diễn viên của màn cô trò yêu nhau này, đúng là Đường Kim và Tô Vân Phỉ.
Trong topic có vài tấm hình, mấy tấm đầu coi như bình thường, chỉ có Đường Kim và Tô Vân Phỉ song song chạy bộ. Mặc dù thoạt nhìn hai người rất gần nhau, nhưng vẫn còn có khoảng cách, không có gì quá đáng. Nhưng hai tấm hình cuối cùng thì lại khá hót rồi. Một tấm trong đó là hình Đường Kim ôm một mỹ nữ, không thấy rõ khuôn mặt mỹ nữ kia. Nhưng tấm hình còn lại thì có thể thấy rõ ràng, mỹ nữ này chính là cô giáo Tô Vân Phỉ đỏ bừng hai má, mắt mê ly. Đặc biệt là bộ vị bị Đường Kim sờ mó kia, chẳng phải là cặp mông lớn của mỹ nữ lão sư sao?
Comment bên dưới:
: Em học sinh thanh thuần, qua đêm lít, đến với em...
: Á đù, thật không vậy?
: có thật không thì không biết, nhưng theo phân tích chuyên nghiệp của bản nhân, hình ảnh của thằng thớt không phải photoshop.
: Lót dép hóng...
...
: Thằng nào phỉ báng cô giáo tiếng Anh của tụi tao zậy? Quá vô liêm sỉ!
: Hàn Tuyết Nhu, iem thấy thế nào?
: Hàn Tuyết Nhu, Dao Dao xinh đẹp, các iem thấy dư lào?
: Đại nhân, trong này chắc có...
...
: Update mới nhất, cô Tô xin phép rồi, không lên lớp...
: Đường Kim cũng không lên lớp
...
Topic này rất náo nhiệt, một đám học sinh nhàm chán vừa lên lớp vừa comment. Nhưng đáng ngạc nhiên là, lần này lại rất ít người mắng Đường Kim.
Ngoại trừ topic này, còn có một thằng giật tít: “Đường Kim, thằng cầm thú!”
Mà nội dung topic lại là: “Buông mỹ nữ lão sư ra, để cho tao!”
Phía dưới là cả một đám vào gạch đá.
Diễn đoàn nháo nhào lên, mà hai người trong cuộc lại như mất tích. Suy đoán kiểu gì cũng có, không ít người thấy chuyện này có lẽ là thật. Mọi người cảm thấy, Đường Kim tên này có làm gì cũng không kỳ lạ. Con hàng này tán gái khắp nơi, không buông tha mỹ nữ lão sư cũng không ly kỳ.
Đường Kim đang ở tỉnh thành, rốt cuộc cũng biết chuyện này. Hắn cảm thấy mình quá oan uổng, mặc dù ảnh này đều là thật, nhưng hắn cũng đâu có muốn chạy bộ với mỹ nữ lão sư? Còn về vụ ở KTV, thật ra cũng không phải hắn muốn a. Mặc dù cái tay kia không ổn lắm, nhưng hắn ôm con gái mà dễ dàng chắc? Ôm một cô gái nặng như vậy, chẳng nhẽ không thể để tay mình thoải mái một chút? Đặt ở chỗ co dãn tốt, xúc cảm tốt, ôm vào cũng cảm thấy sức lực tràn trề hơn mà.
Thật ra thì Đường Kim cũng không quá để ý chuyện này. Căn bản chẳng có ảnh hưởng gì tới hắn. Nhưng mà, hắn cũng biết, chuyện này hơi ảnh hưởng tới mỹ nữ lão sư.
- Cô Tô này đắc tội ai vậy?
Đường Kim thoáng cái đã suy đoán ra là có người chỉnh Tô Vân Phỉ. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn gọi điện cho nàng.
Tô Vân Phỉ rất nhanh bắt máy, chẳng qua rõ ràng giọng nói không bình thường, dường như hơi lí nhí:
- Đường Kim, có chuyện gì không?
- Cô Tô, cô đắc tội ai vậy?
Đường Kim đi thẳng vào vấn đề:
- Em vừa thấy ảnh trên diễn đàn rồi, cô biết là ai bôi nhọ cô không?
Đầu bên kia điện thoại, Tô Vân Phỉ trầm mặc một hồi, sau đó vẫn đưa ra đáp án:
- Biết, là Chu Cương Cường.