Vô Tâm

chương 16: dàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cảnh sắc nhộn nhịp của con người khiến cho mấy mấy con Thần thú được Vô Tâm thả ra tò mò quan sát-chỉ trừ A Đào, dù sao nàng cũng đã ở đế đô với Vô Tâm nhìn cũng quen rồi. Nàng cũng có hơi kích động nha, ai bảo ở trong rừng rú với Huyễn Đào chỉ toàn cây cỏ với mấy thứ vô tri vô giác đâu có náo nhiệt như ở đây.

Nàng cũng biết thu liễm chỉ hơi liếc liếc mấy thứ đẹp mắt, chứ ai như mấy con Thần thú ngu ngốc kia chỉ như trẻ lên cái này hỏi, cái kia hỏi khiến cho mấy người bán hàng và mọi người xung quanh khó chịu cũng may là trai xinh, gái đẹp chứ nhan sắc thường thường hay xấu coi không bị cửi cũng bị người ta đá đít bay tới xó xỉnh nào gặm nhấm nỗi đâu rồi...hừ hừ...

Cảnh vật náo nhiệt ai nấy đều lần đầu tiên thấy đều tò mò, khó hiểu, mà "lão đại" lại cho phép đi chơi thì phải đi "khám phá"thế giới xung quanh để không phụ lòng người nào đó chứ. Sau hồi bàn bạc, mọi người quyết định mỗi người tự mình đi thăm thú tìm hiểu thế giới loài người đến khi lão đại dùng khế ước gọi bọn họ tập trung.

Tử Nguyệt đi về phía Tây của Thương thành, y không thích tiếng ồn của con người cho lắm, rất đau tai y. Y là chó..phi..phi... bị Tiểu Hắc chọc nói là chó hoài khiến y cũng có lúc tưởng mình là chó.. y là báo cơ mà, loài báo gấm uy quyền ai lại nhớ lời con nhóc tinh linh chứ. Chính, đúng là như vậy.

Sau hồi đấu tranh tâm lí, y cũng quyết định phi lên nơi cao nhất của Thương Thành là cái gì gì Hoa cái gì Điếm nói chung là nhìn cũng không tệ xem xét toàn Thương Thành tiện thể chơi trò" ai là thánh soi" coi có thấy Vô Tâm lão đại trong biển người không? Mà không may cho con người không thích ồn ào này lại đạp trúng nơi ồn ào nhất Thương thành là Hoa Hoa Điếm

Hoa Hoa Điếm là lầu xanh cao nhất, nổi tiếng nhất của Thương Thành. Vì nó rất đặc biệt. Đặc biệt là lầu xanh người ta hoa là nữ tử hoặc nam tử được vô , kinh doanh chuyên mặt hàng. Còn ở Hoa Hoa Điếm thì nam, nữ đều có thể vào không phân biệt vì điếm có mĩ nhân, lẫn mĩ nam sẵn sàng chào đón kiêm luôn sòng bài, mĩ tửu- có trò để chơi, có rượu để uống, có người đẹp bầu bạn thì sao không thõa mãn khiến cho nơi đây dù ngày hay đêm đều đông đúc như chợ hàng sale giảm giá %.

Nhưng hình tượng mĩ nam tử dáng cao ngất, đạp gió gọi mây tóc phi phi hất ngược ra phía sau lưng cùng thân trang phục màu tím khiến Tử Nguyệt nổi bật chói lóa. Một, hai người không may phát hiện chỉ tay lên trời khiến hiệu ứng đám đông đang náo nhiệt cũng phải tò mò ngửa cổ nhìn theo. Khỏi phải nói cũng biết tình trạng,mắt nữ tử cùng vài nam nhân đoạn tay áo rực lửa như hận không thể đè ra ăn tươi nuốt sống ngay tại chỗ, nam nhân thì ghanh tị không thôi.

Ngay khi, Tử Nguyệt định chơi trò "ai là thánh soi" thì bóng dáng đỏ chót y chang con hồ li mặt dày bay tới. Y chau mày suy nghĩ hình như kiểu y phục này không phải kiểu mà hôm nay con hồ li kia mặc với lại con hồ li có mùi hoa đào(tại vì trong huyễn đào có nhiều đào mà Vô Tâm tắm bằng hoa đào nên con hồ li cuồng tỷ tỷ cũng học theo nên cơ thể y cũng sẽ có mùi hoa đào) mà mùi hương này xa xa thì nghe có chút thơm dịu nhưng càng gần lại càng nồng gắt. Đây căn bản không phải là Tiểu Linh vậy là ai?

Bóng dáng đỏ bay tới đứng đối diện Tử Nguyệt, y nhìn Tử Nguyệt từ trên xuống dưới con mắt đảo quanh cơ thể thể hắn mà gật gật vừa lòng

"Ai..iu... tiểu nương tử ta nhìn từ xa đã thấy ngươi thuận mắt rồi không ngờ nhìn gần lại tuấn mĩ, dễ nhìn như vậy nha....Được rồi ...Ta quyết định ngươi làm phu quân thứ của ta"-Y híp mắt cong cong cười nhìn Tử Nguyệt nghe như thật lòng nhưng giọng điệu không che giấu chút nào thái độ đùa bỡn.

Tử Nguyệt nhìn mĩ nhân trước mắt: Toàn thân màu đó, mắt phượng điểm hoa mẫu đơn đỏ giữa trán, lông mi cong dài, da trắng nõn, môi mọng, cổ hở và ngực phẳng... con mẹ nó...Ngực phẳng lộ châm bi ở ngực.. lão tử không phải gay(tiếp thu tri thức, ngôn ngữ hiện đại của Vô Tâm)

Dù lòng nổi giông tố, nét mặt y vẫn không đổi nhìn người đối diện trước mắt

"À ha... ? Xem xem ngươi cũng có nét... ừ chân đủ dài, mặt cũng xem như dễ coi dáng dấp nhìn cũng coi như đủ chuẩn nhưng không hấp dẫn bằng tiểu bà thứ của ta...nếu ngươi nguyện ý ta có thể thu ngươi làm ngươi dù ngực ngươi không có điểm nhấn? Thế nào? Yes or No? What are you choise? ...hihi.."- Kết thúc màn đấu khẩu, Tử Nguyệt không quên khuyến mãi thêm nụ cười khiêu khích... Dám "Chấm" hắn, chắc có cửa? hừ... Cho ngươi tức chết...

"Ngươi..ngươi..."- Lần đầu có người không bị hắn quyến rũ còn kêu hắn là cũng nhìn cũng tàm tạm đã thế cái gì ? ? Cái gì ngực không có điểm nhấn? LÃo tử rõ ràng là có nụ bông hồng trước ngực mà y dám nói hắn không điểm nhấn khiến hắn tức chết mà chưa kể cái gì dé ho nó sì sì đoạn cuối mà hắn không hiểu nhưng chắn chắn là không phải thứ tốt đẹp rồi.

Khuôn mặt y vặn vẹo nhưng sau hồi hắn cũng lấy được sự bình tĩnh vốn có. Lấy lại nụ cười tự tin vốn có, thân hình uốn éo, vạt áo nới rộng hơn, mị nhãn như tơ nháy mắt đống cái dịch chuyển gần tới Tử Nguyệt, không quên móc khăn tay giả bộ chấm chấm nước mắt

"Ô ô.. người ta nghe tin như sét đánh ngang tai.. phu quân chàng thật không đáng iu chút nào cả...hajzzz.. nhưng làm sao giờ tiểu nương tử thật sự yêu chàng từ cái nhìn đầu tiên mà... người ta là mỹ nhân đẹp nhất Thương thành đó chàng cứ kêu tiểu lão bà của chàng đẹp hơn ta, quyến rủ hơn ta, ngực bự hơn ta nhưng có khi nàng ấy chưa chắc có công phu làm chàng ngây ngất dục tiên, dục tử như ta đâu...Nói chung người ta muốn thăng chức. muốn diện kiến tiểu lão bà của chàng cơ..ơ..ơ"

Dám lừa Mị Ảnh hắn, hắn sẽ chưởng chụp vẽ chục cái sẹo tiểu lão bà của y, sẽ bạo hành bông cúc của y sẽ ăn ý không xương cốt..ách hình như ta hơi lạc đề nhưng nói chung là biết tay y.

"Bằng ngươi công phu mèo quào mà đòi so sánh với mỹ nhân của ta..cũng quá ảo tưởng sức mạnh đi. Ngươi cũng phải xem xét lại bản thân mình trước khi phát ngôn gây sốc chứ?"- giậm chân lùi ra khoảng cách với con người đỏ lè trước mắt, Tử Nguyệt thản nhiên nói câu như sự thật nó đã là như vậy khiến người nào đó thật sự không còn giữ dc bình tĩnh nữa rồi.

" Ngươi.. chết tiệt...ta..ta..ta liều với ngươi?"

Bỏ mặc, Mị Ảnh khói bốc ở đỉnh đầu. Thần thú Tử Nguyệt vô tư tiếp tục trò chơi "ai là thánh soi", ngay khi huyễn lực của Mị Ảnh chỉ còn cách Tử Nguyệt gang tay thì Tử Nguyệt thành công phát hiện Tiểu Linh, mà phát hiện Tiểu Linh chính là phát hiện lão đại nha.. tung bông...trò chơi này hắn thắng rồi, đạp ngói tung người bay về phía Tiểu Linh đồng thời cẩu huyết tránh thoát khỏi chưởng của Mị Ảnh.

huyễn lực của Mị Ảnh tung ra không lớn phần là dò xét thực lực phần là đánh lấy lệ để dọa dẫm thôi. Tử Nguyệt thấy chả có sát khí nên cũng không thèm quan tâm, mà y cũng không có tâm trạng để ý, cái y để ý là lão đại là ăn cơm lão đại nấu thôi.

Nhưng dưới cái nhìn của Mị Ảnh thì Tử Nguyệt coi thường hắn. Hắn là Huyễn vương cấp rồi là Huyễn vương đấy không tính thiên tài mấy gia tộc hoàng thất giàu có thì hắn là thiên tài của thiên tài trong giang hồ đó. Mị Ảnh tiếp tục tung chưởng nữa về phía Tử Nguyệt.

"Chết tiệt...ngươi đứng lại cho ta"

"Tiểu Linh, lão đại đâu? sắp ngọ thiện rồi ta đói bụng"

"Ngươi không đi tìm tìm hiểu thăm thú thế giới con người à? đi đến đây làm gì? tỷ tỷ đang bán thuốc chờ tí đi"

Hình ảnh mắt đưa mày ngài, trong gió y phục màu đỏ và màu tím như đan quyện vào nhau chói lóa khiến Mị Ảnh hùng hổ cũng phải đứng hình nhìn ngắm mĩ nhân cũng mặc y phục đỏ như mình.

Cả người tản ra sức quyến rũ hút hồn như hồ li truyền thuyết, cả thân màu đỏ rực diêm dúa lẳng lơ nhưng cũng là thanh cao, đẹp đẽ hơn nữa đoá liên tâm đỏ rực trên trán càng làm con người trần tục muốn sở hữu. Con mẹ nó thật đẹp nha...Chờ đã ngực mĩ nhân sao lại phẳng như vậy?

Là nam nhân...Con mẹ nó thật sự hôm nay hắn không thể không chửi tục mà !!!là nam nhân có cần quyến rũ như vậy không? có cần mị hoặc như vậy không?..Có cần tay chạm tay chân chạm chân vào phu quân của hắn như thế không?....

( Tiểu Linh: " Thì ta chính là hồ li tinh trong truyền thuyết mà")

Cùng lúc đó chưởng huyễn lực của Mị Ảnh tới. Tử Nguyệt có cấp cao hơn Tiểu Linh nên vẫn tránh kịp còn Tiểu Linh không phòng thủ, bất ngờ bị đánh mà cấp thấp hơn Tử Nguyệt nên phản ứng chậm hơn nhịp vẫn tránh dược chưởng lực của Mị Ảnh nhưng góc áo bị chưởng lực xé rách khiến người nào đó thật sự muốn bùng cháy rồi.

Tử Nguyệt nhìn góc áo bị rách cũng biết người nào đó gặp hạn rồi. Con hồ li mà đã tính kế ai thì người đó chỉ thừa sống thiếu chết. Vì mỗi bộ quần áo bọn họ mặc đều do lão đại may mà con hồ li này siêu cuồng lão đại. Những thứ lão đại tặng cho, may cho chính là trân phẩm, là mạng sống đấy. Này rách miếng nhất là cái áo tiểu hồ li thích nhất, là cái Vô Tâm thức ngày mới hoàn thành thì người này kết quả khỏi phải nói... Y mặc niệm trước cho tên nhân loại ngu xuẩn này trước.

" Nhân loại đáng ghét..xấu xí.. bày đăt mặc áo đỏ giống ta. Ngươi cũng xem xem lại bộ mặt mình đi có tư bản để mặc không, ta thấy thật hổ thẹn cho chiếc áo ngươi mặc. Ngươi cái loại người dị hợm học không lo học, luyện huyễn lực thì không luyện đi bày đặt chơi nổi, áo đỏ, quần đỏ, chu sa đỏ, há miệng lung tung cắn dại xung quanh là sao? không có quản ngươi à? Ngươi có tí nhan sắc mà đòi lên mặt với ai? bữa nay ta bất

chấp...con mẹ nó cái áo đẹp nhất mà tỷ tỷ tặng ta... ngươi làm hư rồi.. Đó là cái độc nhất vô nhị là kiểu mà tỷ tỷ thiết kế riêng cho ta....hừ hừ...ta nói mà ngươi không trả lời cha mẹ ngươi không dạy cho ngươi phép ứng xử tối thiểu sao?.. ngươi há miệng làm gì? ngươi không biết khi người khác đang nói mà chen vô là vô lễ à... Chết tiệt... cái áo hư rồi.. ta đánh chết ngươi... đánh chết ngươi..."

Ách hắn còn chưa mở miệng nói lời thì đã bị đánh rồi... Mị Ảnh hắn gặp hạn cứt chó gì đây...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio