Ở một hướng khác, Ngọc Kim đang đứng xem cặp ông cháu đang hát rong kiếm tiền. Nàng cau mày suy nghĩ
“Cái này cũng được xem là nhạc? Toàn ùm…í…o…ưm…a…í o..um..ì o…?có thể hát như vậy sao? Sao không hát thành lời như mấy bài nhạc mà lão đại hay đưa cho bọn họ nghe nhỉ? Hay là bọn họ giống lão đại chỉ biết hát mỗi đoạn điệp khúc còn những đoạn còn lại chỉ là…la… lá….la.. thôi, chắc là như vậy rồi. Thật là tội nghiệp là ca sĩ mà lại quên lời hèn chi chả có mấy người đi đường quan tâm”
“Ôi chao… tiểu nương tử xinh đẹp, nàng có mình thôi sao? Nói đi nàng là con gái nhà nào bổn thiếu gia lấy nàng về làm thiếu phu nhân, ăn sung mặc sướng, châu báu ngọc ngà nàng muốn gì ta sẽ mua hết cho nàng…”
Đôi mắt dâm dê nhìn chằm chằm vào cơ thể Ngọc Kim như thể nhìn thấu quần áo của nàng vậy, khiến nàng rất khó chịu
“…Khà khà… chỉ cần nàng hầu hạ bổn thiếu gia tận tình..thì nàng muốn gì cũng có. Sao?”
“Cái gì cũng có?”
Ngọc Kim chau mày khó chịu nhắc lại câu nói của người nam nhân trước mắt mình. Chả lẽ Thần thú như nàng còn thiếu cái gì? Cơm ăn lão đại lo, y phục lão đại thiết kế riêng, đan dược lão đại luyện cho ăn như kẹo, châu báu thì ma thú như nàng thích ba thứ đó làm gì? Còn về phần mĩ nam trong Nguyệt Vụ không phải có đám theo đuôi nàng sao? Tên nam nhân trước mắt này vừa mập lại xấu, lại mặc màu đỏ cái màu mà nàng chúa ghét, mắt thì tí hí nhìn nàng như thể muốn cởi sạch hết đồ mà xxoo nàng vậy? Chỉ cần mỗi sáng thức giấc mà thấy cái bản mặt vừa tròn vừa béo cùng cái thân hình lùn tịt chia ra khúc của hắn thì không phải ói chết nàng sao? … chẳng có lấy điểm cộng mà đòi lấy nàng… nằm mơ đi…
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, nàng dứt khoát bỏ đi không thèm liếc mắt nhìn hắn nữa. Thế nhưng có người “gan to, mật lớn” không biết nàng là thần thú cho nên sai đám thuộc hạ chắn đường nàng
“ Tiểu nương tử à, nàng đừng thẹn thùng như thế mà bỏ đi chứ? Nói đi, nhà nàng ở đâu ta sẽ đưa kiệu , không, không, kiệu người khiêng nàng về phủ hưởng phú quý?”
Ngọc Kim nặn ra nụ cười còn khó xem hơn khóc quay lại nghiến răng nói với nam nhân kia. Chỉ có những người thân quen với nàng mới biết mỗi khi nàng nở nụ cười khó hơn khóc này chính là lúc bão tố sắp sửa bùng nổ với kẻ nào đó không biết xui xẻo được viết bằng từ gì rồi.
“ Tránh ra!”
“Cuối cùng nàng cũng quay lại nói chuyện với bổn thiếu gia..ha ha..bổn thiếu gia ta cứ thích chặn nàng đấy thì sao nào”
“ giây! Hậu quả tự chịu”
“ Nàng nha, sao mĩ nhân như nàng lại thích sử dụng bạo lực vậy? Được rồi, bọn bây bắt mĩ nhân mang về phủ, tối nay bổn thiếu gia đại hôn”- Nói xong, hắn cũng chã thèm nhìn kết quả, bởi vì trong đội ngũ chó săn của hắn có tới người huyễn vương cấp . Một mĩ nhân trẻ như nàng thì làm gì có huyễn lực cao cường.
Dân chúng xung quanh cũng có người tiếc hận, lo lắng cho cô nương xinh đẹp kia mà cũng có đống người ngồi coi kịch vui, tươi cười trên nỗi đau của người khác. Nhưng điều đáng nói là mọi người điều thờ ơ trước những việc làm của Tư Nham, không ai ra can ngăn.
Hắn làm việc này đã quá quen thuộc. Hắn là con trai trưởng của thành chủ Thương thành. Hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Con người thành chủ Tư Nghiên rất tốt bụng. Ông luôn quan tâm, chăm sóc, giảm thuế cũng như có những chính sách mới để thúc đẩy sự phát triển thương nghiệp. Người dân ở đây luôn no đủ, luôn kính trọng vị thành chủ này chỉ trừ điều là ông quá thương vợ và thương con, dù con làm sai điều gì đều chở che, bảo ban.
Cả đời, Tư Nghiên chỉ có người phụ nữ và đứa con. Người dân Thương thành tiếc hận cho ông vì đứa con trai trưởng-Tư Nham được nuông chiều, nghe theo lời mẫu thâm thân sau khi lớn lên sẽ trở thành người có quyền thế nhất Thương thành nên phải cao ngạo, sai khiến tất cà mọi người. Điều Tư Nham hắn muốn có là có, nếu không làm theo ý hắn thì hắc sẽ dùng bạo lực để giải quyết mọi vấn đề vì trong não hắn luôn có câu “ hắn là lão thiên gia, muốn gì ai cản nổi”. Vì vậy, hắn luôn hống hách đi gây họa cho dân chúng Thương thành: mua đồ, đi ăn vui vẻ thì hắn trả còn buồn buồn thì hắn “đua không”, đi đường thấy cô nương nào xinh đẹp, thanh tú vừa mắt thì hắn mang về phủ làm “tình đêm” còn hứng thú thì giữ, hết hứng thú thì vứt người ta như cỏ rác… Cho nên mới nói dân chúng Thương thành đã quá quen với những việc làm dơ bẩn của Tư Nham.
Con gái út- Tư Hỉ là con của vợ cả tuy là em của Tư Nham nhưng nàng lại thân thiết với đệ đệ của mình hơn. Nàng thuộc tuýt con gái khuê phòng, hiền lành. Và người con trai thứ tên Tư Điền-con vợ tính tình nho nhã, có thiên phú kinh thương .
Bản thân ông cũng không nỡ đánh con mình, cả đời cống hiến cho dân chúng thương thành nên thời gian dành cho vợ con mình rất ít nên ông luôn tự nhủ phải yêu con nhiều hơn, chiều chuộng con nhiều hơn. Có lẽ chính sự chiều chuộng quá mức này khiến cho sự phách lối của Tư Nham trở nên ngông cuồng hơn.
Sau khi tách nhóm, Bạch Ngân bị đám bà thím, cô nương, tiểu loli điên cuồng đuổi theo sau. Hắn kính nhờ, được mọi người hâm mộ đúng là có cảm giác hư vinh nhưng mà đống fan ấy có tư tưởng lấy mấy sợi tóc, lấy góc áo, góc quần, hay là đè người hắn ra luôn sờ sờ, mò mò làm kỉ niệm hay kỉ vật thì thật đáng sợ đó. Điều quan trọng là không phải người mà là đống người đó.
Lợi dụng “ trời khói bụi”, hắn ẩn mình rồi tung mình nhảy lên mấy tòa nhà trốn thoát đám đông đang ngơ ngác, tiếc nuối cắn khăn tay nhìn theo bóng y. Đang dạo chơi thì hắn gặp Ngọc Kim đang tính bay xuống chào hỏi thì hắn gặp kịch hay nha.
Con thỏ chết bầm hồi trước hắn tỏ tình thì cứ chê này chê nọ giờ thì nhìn đi ông trời cũng có mắt cho nàng gặp tên nhân loại thấp kém mà lại xấu xí nữa. Này thì thanh cao, này thì tỷ tỷ lần này hắn đùa chết nàng cho coi.
“ Tiểu Kim Kim, nàng cần ca ca trợ giúp không nè? Nàng chỉ cần đồng ý làm lang phu nhân thì ta sẵn sàng giải quyết mấy con ruồi bọ này sau đó xin lão đại chủ trì hôn lễ?”
Thật là mất mặt mà! Bị con sói trắng này phát hiện thì thể nào danh tiếng Thần thú của nàng trong mắt lão đại sẽ xuống cấp nha. Mà nàng nghe thấy cái gì? “ca ca”? Con sói ngu ngốc hắn biết đếm không, hắn thua nàng cả năm lẻ tháng ngày đấy. “Ca ca” cái đầu ngươi á.
Mà nàng luôn thích trai già, trai đẹp, trai lịch lãm, ga-lăng, trai có sức mạnh chứ ai muốn người thua tuổi mình vừa khiến bản thân cảm thấy già vừa trẻ con, ngu ngốc cứ hi hi ha ha rồi suốt ngày cứ “Marry me” “Marry me” với nàng. Thế mà, lão đại lại bảo nàng hợp mốt phi công trẻ. Nàng mới không thèm có lấy hắn thời gian sẽ trả lời cho tất cả.
Đúng thiệt mãi về sau này có đống sói nhỏ cùng thỏ con ra đời, nàng mới biết mình lột hố con sói xảo quyệt này.
“ Ca ca cái đầu ngươi á? Không lo giải quyết giúp tỷ tỷ đi mà còn đổ thêm dầu vào làm chi? Mà thôi không cần, tự tay tỷ ra tay được rồi, đứng qua bên nhìn là được đừng có gây thêm phiền phức gì!”
“Ê, người ta đâu đổ thêm dầu đâu người ta chỉ đổ thêm lửa vào lửa thôi, nàng đừng có giận mà. Hảo hảo, người ta chỉ đứng xem thôi không nhúng tay vào? Nhưng mà nàng “chỉ điểm nhẹ nhàng” bọn họ thôi nha, lỡ mà hưng phấn quá lại tốn mất tiền thuốc men đấy”
“Ừ. Đã biết”
Ngọc Kim lật úp bàn tay lần, miệng lẩm bẩm thì trong lòng bàn tay đã xuất hiện đống lông trắng muốt đang dần dần trở nên cứng rắn, sắc nhọn như kim châm. Ngón tay cái giữ chặt mớ lông trong lòng bàn tay đưa lên phía trước phóng về phía bọn chó săn Tư Nham.
Những tên không có huyễn lực, có huyễn lực thấp bị lông thỏ xuyên qua đau đớn nằm lăn lộn trên mặt đất, còn tên có huyễn vương huyễn lực cao cường thì tên tránh được còn tên bị thương nhẹ. Tuy thấy nàng ra tay nhẹ nhàng, biết nàng là cao thủ nhưng tên này vẫn cố chấp xông bắt nàng- vì nếu không bắt nàng thì người nhà bọn hắn sẽ không có cơm ăn.
tay nàng lật úp nhanh hơn, lần này xuất hiện cũng là đám lông trắng nhưng đám lông này như bị đông cứng lại có màu lam ngọc trong suốt xinh đẹp, tỏa ra hơi lạnh lan tỏa ra xung quanh khiến mấy người đừng coi cũng lạnh run cả người. Nàng vung tay về phía trước. Những chiếc lông uyển chuyển bay xung quanh Kim Ngọc, mắt nàng nhắm lại và khi nàng mở mắt ra những chiếc lông cũng thoát khỏi quỹ đạo mà như có mắt bay về phía tên Huyễn Vương.
Cảm nhận được sự lạnh buốt từ những chiếc lông xinh đẹp đang dần lút vào người mà không để lại vết máu. Khi sợi lông đã vào trong xuyên qua xương thì dừng lại, nó bắt đầu tản khí lạnh làm đông từ từ mạch máu, xương khiến máu đang chảy bị mắc kẹt chảy ngược lại.
Điều đáng sợ hơn là nó dần dần hút hết huyễn lực rồi từ từ di chuyển ra khỏi cơ thể nhưng phần bị đông lại vẫn sẽ tê cứng không thể cử động mà phải chịu đựng đau đớn từ từ khi băng dần tan đi hết mới có khả năng cử động bình thường. Cảnh tượng xinh đẹp, mỹ nhân xinh đẹp nhưng khiến con người ta lạnh sống lưng. Dựng cả tóc gáy “những thứ gì càng đẹp càng nguy hiểm”.
Trong lúc mọi người ngơ ngác, sợ hãi Kim Ngọc thì Bạch Ngân vừa vỗ tay vừa lắc đầu cảm thán. Ai nói thỏ trắng là ngây thơ, thuần khiết, sói là động vật nham hiểm Bạch Ngân hắn phản bác liền: Có con thỏ ngây thơ, thuần khiết nào hễ sơ hở đấu không lại là cắn người khác chảy máu đầm đìa, đầu lìa khỏi cổ, có con thỏ ngây thơ, thuần khiết nào trong vòng nốt nhạc làm đám người lăn lộn trên mặt đất không? Mà cũng có có con thỏ ngây thơ, thuần khiết nào hay thắc mắc về tiểu jj hắn chưa trưởng thành, có bự không hay tuổi của hắn?
Cho nên hắn mới cảm thán là ai nói thỏ là động vật hiền lành, trong sáng nhất. Thỏ chưa chắc đã dịu dàng, thuần khiết mà có khi còn đáng sợ, đầu óc đen tối hơn cả loài sói, điển hình là con thỏ trắng trước mắt hắn đấy thôi.
“ Đã bảo là nhẹ tay rồi mà, ra tay như thế này thì giữ lại được mạng thôi chứ huyễn lực thì bị phế bỏ rồi còn gì nữa. Ôi! Lão đại mà bị mấy tên ruồi bọ này đòi tiền thuốc chắc tháng này bị cắt xén y phục và lương thực mất”
“Đã nhẹ lắm rồi. Tỷ tỷ ta cũng không biết, thường ngày vẫn hay chơi mấy món này với lão đại thấy lão đại có bị gì mấy đâu? Ta nghĩ mới là khởi động thôi ấy chứ, ai ngờ “out” hết cả rồi”
“Hả? Vậy à?”
“ ừm. Thật khó hiểu? Chả lẽ lão đại là “trâu bò” không phải là người”
( Vô Tâm: Ta có ý kiến, ta không phải là trâu bò ta là khác người chút được không? Tại ta ngâm mình trong Hồn thể và khế ước Tiểu Hắc nên cơ bắp, gân mạch co dãn và có sức chịu đựng hơn người, mà ta cũng chú trọng tập tập luyện sức chịu đựng của bản thân. Ta cũng phải chịu đựng đau đớn mới có được cơ thể hơn người chứ đâu phải từ trên trời rơi xuống đâu mà có được”)
“Kệ đi. Lão đại hình như gọi cơm trưa rồi. Đi thôi”
con Thần thú phủi đuôi tung người bay về hướng của Vô Tâm bãi bỏ lại chiến trường mà mình gây ra. Còn tên Tư Nham mắt giật giật liên tục cô nương xinh đẹp như vậy có cần mạnh mẽ như vậy không? Ôi mỹ nhân! Chết tiệt lũ ăn bám. Người dân từ thất thần sau hình ảnh mỹ lệ thì hả hê, cười nhạo Tư Nham. Trong suốt năm qua thì năm nay là năm bọn họ cảm thấy thống khoái nhất.
Không nói điêu chứ số Tư Nham đúng số con rệp, vụt mất mỹ nữ, thuộc hạ bị đánh tơi tả, dân chúng thì hả hê cười nhạo. Hôm nay hắn cảm thấy rất xấu hổ nhưng trên tất cả là tức giận. Bỏ mặc đám thuộc hạ đang đau đớn quằn quại trên mặt đất, hắn phủi tay áo quay về phủ.
Trên đường về gặp mỹ nhân xinh đẹp cùng tiểu nữ hài đáng yêu hắn cứ ngỡ niềm hạnh phúc cuối cùng trong ngày cũng đã đến. Suy nghĩ kĩ, với thanh danh người gặp người biết thì thế nào mấy mỹ nhân này cũng sợ sệt mà bị hắn bắt, mà đâu phải mĩ nhân nào cũng mạnh mẽ như cô vừa rồi đâu cho nên hắn quyết định lần này tự mình ra tay.
Nghe thấy tín hiệu Vô Tâm gửi, A Đào cùng Tiểu Hắc đi dạo chợ bất ngờ bắt gặp nhau trên đường về tập trung. Trong lúc về, Tiểu Hắc bị mùi thơm của hoa cao tử, anh viên chi, cùng bồ đào dẻo…hấp dẫn nên dùng dằng mãi với A Đào và phân vân với món ăn của Vô Tâm mới nuốt nước bọn lần cuối, tiếc nuối rời khỏi quầy.
: là món ăn vặt
Vô tình không nhìn đường đụng phải người khác nên nàng cũng hết sức lễ độ xin lỗi nha vì lão nương là người có văn hóa ý lộn là tinh linh có văn hóa đó, chỉ là người nàng đụng lại vô văn hóa.
“Xin lỗi cái gì? Ngươi có biết bộ y phục của bổn thiếu gia bao nhiêu tinh tệ không? Ngươi đủ trả nổi hả? Hay bán cả nhà ngươi cũng không đủ?”
“ Vị công tử này, vị tiểu muội ta sai là đi không nhìn đường vô tình đụng trúng công tử nhưng muội ấy cũng đã xin lỗi rồi. Công tử cũng không có chuyện gì thì mong công tử lấy việc nhỏ hóa thành không việc, dĩ hòa vi quí đôi bên”
A Đào tiếp xúc với con người nhiều nên cũng biết giao tiếp, ứng xử tình huống này, dù sao đi gặp lão đại mới là chuyện gấp gáp làm bây giờ. Tiểu Hắc không cam lòng tính nói hắn cũng có lỗi mà, có mắt mà không biết tránh ra nhưng bắt gặp ánh mắt giết người của quản gia A Đào thì lão nương như Tiểu Hắc đôi lúc cũng phải biết thức thời nha nếu không cũng chả có “quả ngọt” mà ăn ở trong Huyễn Đào đâu.
“Ồ! Tiểu mỹ nhân à nàng nói nghe hay thiệt nhưng nàng biết bộ y phục của ta đáng giá bao nhiêu không? Rất đắt đó. Hay là nàng bán thân cho ta trả nợ…Uây… Không… nếu gom muội muội nàng nữa thì mới đủ?”-Tư Nham mắt ti hí tính kế bắt cả tỷ lẫn muội về phủ.
“Con mẹ nó! Lão nương mặc kệ A Đào ngươi nói Vô Tâm cắt khẩu phần cơm của ta đi. Nhưng mà ta nhịn không được nữa rồi!
Cái gì bắt ngươi đi nghe còn thấy được đằng này bắt cả ta đi làm gì? Tên nam nhân heo kia ngươi mở mắt heo của ngươi ra nhìn ta chỉ mới tuổi thôi, không có hứng thú luyến đồng cũng chả có hứng thú mỗi ngày phải nhìn cái bản mặt to như cái chảo rán trứng.
Ngươi đó, ngươi xem lại mình đi bộ quần áo có bao nhiêu mà đòi lấy A Đào và ta trả nợ hả? Trả cái beep Lão nương không trả thì làm được gì? Ta có lễ độ xin lỗi ngươi thì thôi đi đằng này A Đào cũng xin dĩ hòa vi quí rồi mà ngươi còn đòi hỏi cái gì? Muốn tiền lại đòi tiên bà đây không có cũng không trả. Ngươi có giỏi thì bắt lấy bọn ta về… hừ… A Đào, đi. Chúng ta đi tìm tỷ tỷ”
“Các ngươi đứng lại. Các ngươi có biết ta là ai không? Ta là con trai thành chủ thương thành. Ở trong thành này ta muốn có gió, có mưa đều là do ta quyết định. Khôn ngoan thì đi theo ta hưởng vinh hoa phú quui nếu không đừng bắt ta phải ra tay”
“Ta cùng tuổi muội có việc bận. Cáo từ”
“Khốn kiếp các ngươi đứng lại”- Tư Nham đi chuyển thân mình ục ịch ra chắn đường đi của Tiểu Hắc và A Đào.
Đến lúc này A Đào cũng chẳng còn thái độ điềm tĩnh nữa rồi
“Tránh ra”
“Không”
“Tránh”
“Không”
“Hậu quả tự chịu”- không nghĩ ngợi nhiều A Đào giơ chân đạp phát vào ngực Tư Nham khiến y bay đi mét tạo thành vòng cung chạm đất tuyệt đẹp cùng miệng máu tươi ọc ra nở rộ như hoa bỉ ngạn trên mặt đất.
Để Tư Nham nằm im tư thế cạp đất, nàng cùng Tiểu Hắc bước đi về phía Vô Tâm trong sự lo lắng nhưng đầy ngưỡng mộ của người dân xung quanh. Mãi đến gần khắc cái xác chết Tư Nham mới cử động từ từ đứng lên miệng vừa rỉ máu vừa gầm thét đòi trả thù. Hắn tức giận hằm hằm lê lết từng bước chân về phủ kêu binh lính, gia nô trong phủ đi tìm người A Đào và Tiểu Hắc bản thân cũng không quên gọi y sư đến coi vết thương ở ngực.
Có thể nói, đám người Vô Tâm là tạo lửa, Tiểu Linh và Tử Nguyệt là thổi lửa, Ngọc Kim va Bạch Ngân là góp lửa thêm lửa còn A Đào và Tiểu Hắc là vừa đổ dầu thêm lửa vừa làm lửa cháy rực cả Thương thành rồi.