Di Hoằng cười nhạt một tiếng, hắn không trả lời câu hỏi của Phong Dụ nhưng khoát tay ngăn cản đối phương nói tiếp.
- Vừa rồi nhìn thấy ba vị giao thủ cho nên ta có chút ngứa tay, không bằng ta cũng thử xem, thử xem thực lực của các ngươi mạnh tới mức nào.
- Giao thủ với ngươi sao?
Ba người Phong Dụ, Mạc Ngạn Thanh, La Thiên Tường nhìn nhau, bọn họ nhìn ra trong mắt nhau có một tia hưng phấn khó nói thành lời.
Trước khi Nhiếp Vân chưa xuất hiện, Di Hoằng Chí Tôn được xưng là đệ nhất cao thủ của Thần Phong đế quốc, thực lực của hắn mạnh bao nhiêu không ai có thể biết được.
Về sau sau khi Nhiếp Vân ngang trời xuất thế, có người nói thực lực của hắn mạnh hơn một ít nhưng cũng có người nói Di Hoằng Chí Tôn càng tốt hơn, bởi vì hai người không còn chưa giao thủ cho nên không ai biết trong bọn họ ai mạnh hơn ai.
Phong Dụ luyện thành Phong Linh Thiên Dực Đại Pháp cho nên kích hoạt phong cổ huyết mạch trong cơ thể, tin tưởng tăng gấp đôi, cũng đang muốn khiêu chiến với đệ nhất cao thủ.
- Tốt, ta tới trước!
Thấy đối phương đứng bất động tại chỗ, Phong Dụ rống một tiếng, đi tới.
- Không cần, ba người các ngươi cùng xông lên đi.
Trên mặt Di Hoằng Chí Tôn mang theo vui vẻ nhàn nhạt.
- Ba người chúng ta cùng lên sao?
Vẻ mặt đám người Mạc Ngạn Thanh lúc này biến thành khó coi tới cực điểm.
Vừa rồi ba người bọn họ đọ sức sức với nhau bởi vì là luận bàn, tuy không có thi triển ra lực lượng cường đại nhất nhưng cũng thể hiện chín thành thực lực của bản thân, nhìn thấy những việc này còn dám chủ động khiêu chiến ba người bọn họ, chẳng lẽ Di Hoằng Chí Tôn cường đại như thế?
- Như vậy rất tốt, chúng ta cũng không khách khí, ba người chúng ta cùng xông lên một lượt đi.
Tuy ba người liên thủ với nhau có cảm giác như bị sỉ nhục như đám người Phong Dụ cũng biết rõ danh khí của đối phương cho nên không dám chủ quan.
- Được rồi, bắt đầu đi, Phong Linh Thiên Dực Đại Pháp!
- Phong Lôi thân pháp!
- Nhân Kiếm Hợp Nhất, Thiểm Quang Nhất Kích!
Ba người nhìn nhau sau đó cùng bộc phát ra lực lượng cường đại nhất của bản thân.
Ba đại cao thủ Chí Tôn đỉnh phong đồng thời ra tay có thể làm thiên địa biến hóa, gió nổi mây phun, cả tiểu viện bị năng lượng đặc thù bao phủ nhưng những người ở gần đó đều có cảm giác áp lực nặng nề.
- Ba người này liên thủ chỉ sợ một ngàn người chúng ta có cùng lên cũng bị giết dễ dàng.
Đối mặt với ba chiêu oanh kích tới gần, Di Hoằng Chí Tôn cũng không trốn tránh, ngược lại cười nhạt một tiếng, bàn tay thon dài hơi động một chút.
Ngón tay của hắn rất dài, bảo dưỡng không tệ, cũng không có vết chai và da chết nào cả, bàn tay bóng loáng giống như xử nữ, bàn tay tinh xảo như vậy đánh một trảo về phía trước nhìn thế nào cũng có cảm giác như đang vuốt ve.
Oanh!
Ba!
Một trảo như tình nhân vuốt ve nhau làm khí lưu trên không trung đông cứng, lực lượng oanh kích nặng ngàn cân của ba người bị hóa giải dễ dàng, tan thành mây khói không còn tồn tại.
Đăng đăng đăng đăng!
Đám người Phong Dụ đã bị lực lượng cắn trả, đồng thời lui về phía sau vài bước với sắc mặt tái nhợt không còn chút máu.
- Ha ha, cảm thấy như thế nào? Thực lực của ta cũng tạm được chứ?
Một chiêu đánh bại ba người, Di Hoằng Chí Tôn chắp hai tay sau lưng và vui vẻ nhàn nhạt.
- Lợi hại!
Ánh mắt ba người biến thành ngạc nhiên, nắm đấm xiết chặt, bọn họ không tự chủ gật đầu.
Thực lực của ba người có tiến bộ rõ ràng nhưng ở trước mặt Di Hoằng Chí Tôn lại có cảm giác như hài tử, thực lực của hắn mạnh tới mức nào?
Không hổ là đệ nhất cường giả Thần Phong đế quốc, mạnh tới mức đáng sợ.
- Thực lực của ta như vậy cũng không dám dễ dàng đi gây phiền toái cho Nhiếp Vân, chẳng lẽ thực lực của các ngươi còn cao hơn ta sao?
Thấy bọn họ gật đầu, Di Hoằng Chí Tôn cười nhạt và nói.
- Không dám đơn giản đi gây phiền toái cho Nhiếp Vân? Nhiếp Vân có thực lực đáng sợ như thế?
Phong Dụ sững sờ.
Mấy ngày hôm trước hắn và Nhiếp Vân cũng đã giao thủ, cũng ngăn cản chiêu đại địa chi thế cổ quái, hiện tại bản thân mình có thể hoàn toàn giết chết hắn của mấy ngày trước, tại sao Di Hoằng Chí Tôn đường đường là đệ nhất cao thủ lại không dám gây phiền toái cho Nhiếp Vân?
- Ha ha, tiểu tử Nhiếp Vân không đủ gây sợ, ta lo lắng sư phụ của hắn!
Di Hoằng Chí Tôn nhìn ra nghi hoặc của mọi người sau đó lên tiếng giải thích.
- Sư phụ?
Mọi người vốn sững sờ nhưng sau đó hiểu ra và ngạc nhiên.
Đúng thế, có thể dạy ra một thiếu niên chưa đủ mười bảy tuổi có thực lực Chí Tôn đỉnh phong, sư phụ của hắn có thể là người đơn giản hay sao?
Lúc trước bọn họ bị thù hận che mặt, chỉ muốn báo thù cho nên xem nhẹ điểm này.
- Không sai, bởi vì chính ta biết rõ chuyện hắn có sư phụ, lúc này mới ngụy trang trở thành một tên hộ vệ để dễ dàng quan sát tình hình.
Di Hoằng Chí Tôn nói.
- Sư phụ hắn là ai? Chẳng lẽ là cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh?
Phong Dụ vội vàng hỏi.
- Rốt cuộc tu vi như thế nào thì ta không rõ lắm, nhất định là siêu cấp cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh, nếu như không phải như vậy ta đã sớm động thủ chứ đâu có chờ tới bây giờ làm gì!
Di Hoằng xoa xoa mi tâm, dường như hắn vô kế khả thi.
Thực lực của hắn xem như đỉnh phong trong hàng ngũ Chí Tôn, ở trong mắt của cường giả Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh chẳng khác gì rác rưới.
- Đoạt Thiên Tạo Hóa Bí Cảnh? Như vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tùy ý để Nhiếp Vân cáo mượn oai hùm tiêu diêu tự tại?
Phong Dụ xiết chặt nắm đấm.
- Nhhw vậy cũng không phải, chúng ta phải nghĩ biện pháp thật tốt.
- Trước kia Nhiếp Vân đi thích khách công hội, ta đã âm thầm phái người đuổi kịp, hiện tại hắn tiêu diệt sạch thích khách công hội cũng có khả năng bị thương, lúc đang tu dưỡng tại Đông Giao thánh sơn, nếu muốn giết hắn phải dựa vào cơ hội lần này.
Di Hoằng Chí Tôn chậm rãi nói ra:
- Trước khi động thủ phải bố trí đại trận để hắn không thể đào tẩu, không thể truyền tin tức ra ngoài, nếu không, một khi bị sư phụ hắn biết là chúng ta động thủ, hậu quả không phải chúng ta muốn nhìn thấy.
- Di Hoằng Chí Tôn nói không sai, chỉ cần có thể đánh chết Nhiếp Vân, ta nguyện ý nghe theo ngươi như thiên lôi sai đâu đánh đó!
Phong Dụ là người nào, trong mắt của hắn hận không thể tháo đối phương ra thành tám khối, đã biết rõ hắn khẳng định có mưu kế nhưng cần đám người bọn họ tỏ thái độ mà thôi, vì vậy vội vàng tỏ thái độ.
- Chúng ta sẽ nghe theo Di Hoằng Chí Tôn an bài.