- Không sai, chính là dùng sức mạnh để phá trận. Đoạn Vô Ưu gật đầu: - Chỉ là biến cố về ngươi không ở trong dự liệu của ta, lần này ít nhiều cũng nhờ vào tiểu hữu, mới có thể phá trận sớm như vậy, bằng không nhất định phải cần thêm nửa ngày nữa, lão phu mới có khả năng đánh vỡ g giam này. Đây là chuyện nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng là chuyện tốt. - Bây giờ cách thời điểm Hư Thiên Điện đóng chỉ còn một ngày, tiền bối, hay là chúng ta nhanh chóng đi ra ngoài, nếu không đi thực sự không còn kịp rồi. Trong lòng Đường Phong nóng như lửa đốt, lúc này hắn cũng bất chấp đi tìm nơi phát ra tiếng nỉ non kia nữa, phải biết rằng từ điện thứ tám chạy ra ngoài cũng cần phải có thời gian. - Không vội, đợi lão phu khôi phục sơ sơ. Đoạn Vô Ưu vừa dứt lời, liền trực tiếp ngồi xuống vận công. Nhìn vẻ mặt “vân đạm phong khinh” của hắn, dường như nắm chặt tất cả mọi việc trong tầm tay, tâm tình Đường Phong cũng trở nên bình tĩnh. Khẳng định lão đầu này có phương pháp đi ra ngoài, bằng không sẽ không thản nhiên như vậy. Không hổ là lão quái trăm năm, ngay cả tiêu hao quá nhiều, lúc khôi phục lại cũng vô cùng nhanh chóng, chỉ cần khoảng nửa canh giờ, Đoạn Vô Ưu liền đứng lên, phất ống tay áo, đi trước dẫn đường: - Đi, chúng ta lên điện thứ chín nhìn xem sao! - Đi điện thứ chín? Đường Phong vô cùng ngạc nhiên. - Không sai. Đoạn Vô Ưu gật đầu: - Nơi đó có một cánh cửa để rời khỏi Hư Thiên Điện, chỉ cần tới nơi đó lúc Hư Thiên Điện chưa đóng, liền có thể rời khỏi. - Thì ra là thế. Đường Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, trách không được lão đầu không vội vàng một chút nào, tuy rằng từ điện thứ tám một đường chạy xuống mất thời gian rất lâu, nhưng nếu đi lên điện thứ chín, vậy thì đơn giản rồi. - Tiền bối, tiền bối đã từng đi qua điện thứ chín? Đường Phong hỏi. - Không có, trăm năm trước lão phu mắc phải cạm bẫy của đám nhóc con Chiến gia, liền bị nhốt trong trận pháp này, còn chưa có hân hạnh được nhìn thấy hình dáng điện thứ chín. Chỉ là… có người nói nơi đó thờ phụng một thanh thần binh, cũng không biết là thật hay là giả! - Tiền bối muốn thanh thần binh này? Trong lòng Đường Phong khẽ động, số lượng thần binh trong thiên hạ có hạn, là vật mà ai ai đều hướng tới, chỉ là Đường Phong không nghĩ tới dĩ nhiên trong Hư Thiên Điện cũng có thần binh, hơn nữa ở trong điện thứ chín. Hư Thiên Chi Điện, cất chứa vạn vật trong thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền. - Có thần binh thì cũng đã sao? Nhưng chuyện ngoài dự đoán của Đường Phong lại xảy ra, Đoạn Vô Ưu dĩ nhiên không hứng thú với thanh thần binh trong điện thứ chín: - Binh khí cuối cùng vẫn chỉ là binh khí, mượn uy lực của vật ngoài thân không phải chính đạo, tiểu hữu, phải nhớ kỹ muốn tu luyện phải dựa vào bản thân chính mình, ngay cả thần binh có sắc bén đến mức nào, cũng không phải vật nên dựa vào. Dứt lời, Đoạn Vô Ưu quay đầu thật sâu nhìn hắn một cái. Lời này dường như có dụng ý, Đường Phong không khỏi hoài nghi hắn nhìn ra trên người mình mang theo thần binh, liền lập tức cung kính nói: - Tiền bối dạy bảo thật đúng! Đoạn Vô Ưu cười: - Tuy rằng lão phu nói vậy, nhưng lúc thực lực ngươi còn thấp, mượn uy lực của thần binh cũng được, quan trọng là nhìn tâm tính ngươi ra sao mà thôi. Tâm cảnh của tiểu hữu cao, để lão phu cảm thấy rất yên tâm. Đường Phong được khen ngợi, cảm thấy có chút xấu hổ, có thể được lão quái trăm năm như Đoạn Vô Ưu thừa nhận, điều này không phải là vinh hạnh mà ai cũng nhận được. - Hiện tại điện thứ chín, sợ là sẽ rất náo nhiệt! Đoạn Vô Ưu lạnh lùng cười: - Nếu như lão phu đoán không lầm, Cổ gia và Trảm Hồn Tông theo như lời trong miệng tiểu hữu, sợ rằng hiện tại đã bị diệt toàn quân rồi! - Cái gì? Đường Phong cực kỳ hoảng sợ: - Lời này của tiền bối là có ý gì? Không phải do Đường Phong không kinh hoảng, mà là Chu Tiểu Điệp còn đang bên cạnh Cổ U Nguyệt, trong điện thứ tám không thấy thân ảnh Cổ U Nguyệt, không chỉ Cổ U Nguyệt, mà cả gia chủ tông chủ của bốn thế lực lớn, một người cũng chưa từng lộ mặt, nói cách khác, những người này khẳng định ở trong điện thứ chín, nếu như trong điện thứ chín thực sự có thần binh, vậy thì bọn họ tranh giành nhau là điều hiển nhiên. Nhưng lời này của Đoạn Vô Ưu để cho trong lòng Đường Phong sinh ra một cảm giác nguy hiểm, lão đầu không có lý do gì để hù dọa chính mình, hắn nói toàn quân bị diệt thì toàn quân sẽ bị diệt, nhưng Cổ U Nguyệt và tông chủ Trảm Hồn Tông không phải trái hồng mềm ngọt, cho dù đấu lại gia chủ Chiến gia và Tư Đồ thế gia, đánh không lại dù sao vẫn có thể chạy thoát? Vì sao lại nói toàn quân bị diệt? - Đợi đến lúc đó tiểu hữu sẽ biết. Đoạn Vô Ưu đáp lại một câu, lập tức lại nghiêm túc dặn dò: - Tiểu hữu, khi đến điện thứ chín, tiểu hữu trực tiếp tìm kiếm cánh cửa kia rồi rời đi, đừng quản bất kỳ chuyện gì xảy ra trong điện. Đường Phong nhướng mày, Đoạn Vô Ưu nói thật không rõ ràng, thực sự làm cho người ta mơ màng, đang muốn mở miệng hỏi cho tỉ mỉ, lối vào điện thứ chín liền hiện ra trước mặt. Đoạn Vô Ưu làm đầu tàu gương mẫu, trực tiếp đi vào, bất đắc dĩ Đường Phong đành phải theo sát phía sau. Lối vào điện thứ chín không dài như lối vào các điện khác, điện thứ tám đi vào điện thứ chín, phảng phất chỉ trong nháy mắt liền đi tới. Bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng nỉ non quen thuộc, mà lúc này, tiếng nỉ non phảng phất giống như ở gần ngay bên cạnh. Đưa mắt nhìn lại, Đường Phong không khỏi giật nảy người! Điện thứ chín này, hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của mình, ở đây chính là một cung điện to lớn, chiếm diện tích khoảng hơn mười dặm, nhưng vô cùng vắng vẻ, bên trong nhìn một cái không sót chút gì, ngoại trừ đầy đủ linh khí, trên cơ bản không có vật khác. Một điều để cho Đường Phong giật mình chính là, ở trong cung điện này có không ít người quen của mình. Ở ngoài mấy dặm, Chu Tiểu Điệp và Cổ U Nguyệt khoanh chân ngồi dưới đất, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, mà hai bên hai người, còn có một nam tử trung niên cũng như vậy. Đường Phong chưa từng gặp qua vị nam tử trung niên này, nhưng Đường Phong lại có thể đoán được người đó là ai. Tông chủ Trảm Hồn Tông, Lệ Khinh Dương! Một trong bốn thế lực lớn, thực lực của Chiến Khôn cực mạnh, tốc độ Liễu Như Yên nhanh nhất, mà nói về thần bí, vị tông chủ Trảm Hồn Tông này chắc chắn xếp hàng đệ nhất, bởi vì hắn vẫn ru rú trong nhà, việc cơ bản trong tông hắn đều không nhúng tay, trước kia chưa từng có người nhìn thấy bộ mặt thật của hắn, coi như là cao tầng Trảm Hồn Tông, một năm cũng chỉ có thể thấy hắn một hai lần mà thôi.