Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 1184 : lão quái trăm năm hội tụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy rằng Lệ Khinh Dương là thần long thấy đầu không thấy đuôi, nhưng lại không người nào dám phủ nhận thực lực cao thâm của hắn, riêng danh hiệu tông chủ Trảm Hồn Tông, không phải người bình thường có thể ngồi vào. Nếu hắn không có điểm bản lĩnh thực sự, làm sao có thể thống lĩnh cả Trảm Hồn Tông ngang ngược một phương? Chỉ sợ cái mông còn chưa ngồi yên ổn đã bị đám đầy tớ đánh cho chạy mất dép rồi. Thế nhưng lúc này, vị tông chủ thần bí lại khoanh chân ngồi dưới đất vận công, nhìn sắc mặt hiển nhiên là đang bị thương. Mà hai người Cổ U Nguyệt và Chu Tiểu Điệp, khóe miệng tràn đầy máu tươi, quần áo cũng loang lổ nhiều vết máu, thương thế so với Lệ Khinh Dương còn nặng hơn vài phần. Ánh mắt Đường Phong lạnh như băng, tiếp tục đảo qua. Phía sau ba người, lẳng lặng đứng bốn người, mà bốn người này chính là người của Chiến gia và Tư Đồ thế gia! Chiến Vô Song cũng ở trong đó, nét mặt lộ ra một tia đắc ý, đôi mắt càng không ngừng chuyển động trên người Chu Tiểu Điệp, trong ánh mắt còn mang theo chút sảng khoái dâm đãng, còn một chút hận thù. Trừ Chiến Vô Song, ba người khác đều có thực lực Linh Giai thượng phẩm, một người trong đó là gia chủ Tư Đồ thế gia Tư Đồ Phục! Một tên còn lại là cao thủ Chiến gia Chiến Sơn Nhạc! Một người cuối cùng là một vị trưởng lão của Chiến gia, chính là vị trưởng lão theo Chiến Vô Song chạy tới từ điện thứ tám. Lúc này nơi đây, đầu lĩnh của bốn thế lực lớn trong thiên hạ đều hội tụ, chỉ bất quá hai người trong đó bị thương, những người khác quần áo lại không dính chút bụi bậm, thậm chí ngay cả một điểm vết tích tranh đấu cũng không có. Nhìn tình hình này, giống như Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương không kịp đánh ra một chiêu đã bị địch nhân đánh bại. Nhưng chỉ bằng vào thực lực của Tư Đồ Phục và Chiến Sơn Nhạc căn bản không có khả năng làm được loại trình độ này, tất cả mọi người đều cùng cấp bậc gia chủ, đối với địch nhân đều phi thường quen thuộc, ngay cả có Chu Tiểu Điệp trói buộc, Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương cũng không đến mức dễ dàng bị tóm, cho dù không đánh lại, chạy trốn vẫn có thể làm được. Nhưng hiện tại bọn hắn không chỉ bị thương, ngay cả nghĩ cách chạy trốn cũng không được, chỉ lẳng lặng ngồi chỗ kia chữa thương, điều quỷ dị chính là Chiến Sơn Nhạc và Tư Đồ Phục cũng không quấy nhiễu, nhìn bộ dáng như đang đang hộ pháp kỳ thực là đang vây khốn đối thủ ở một bên. Ánh mắt Đường Phong chuyển tới một người cuối cùng đứng giữa sân! Đó là một lão giả mặc quần áo mộc mạc, thân hình khô gầy! Người này từ đầu đến cuối chỉ đưa lưng về phía mọi người, một đôi tay đặt ở sau lưng, đứng một chỗ trên đài cao. Chỗ kia trên đài cao rất ly kỳ, một đoàn ánh sáng dày đặc lưu động trên đó, ánh sáng tràn đầy màu sắc, giống như dòng nước mang theo sinh mệnh, chảy đến trong hồ, nhưng từ đầu đến cuối nó vẫn chỉ di động ở trên đài cao. Khi ánh mắt nhìn về phía đoàn ánh sáng kia, Đường Phong rõ ràng cảm nhận được trong đan điền mình reo hò không dứt, từng đợt sóng trào nhảy nhót, tiếng nỉ non bên tai càng gấp gáp vang lên, phảng phất như hài tử thất lạc nhiều năm gặp phải người thân xa xôi của mình, đoàn ánh sáng lưu động kia càng ngày càng lóe ra nhanh hơn. Lão giả đứng ở trên đài cao nhướng mày, đưa tay phất một cái, liền áp chế đoàn ánh sáng lưu động đang muốn rục rịch. Không thể tưởng tượng nổi, Đường Phong bỗng nhiên cảm giác được một cổ áp lực không cách nào hình dung từ trên trời giáng xuống, loại áp lực này không tồn tại chân thật, mà chỉ là một loại tác dụng tâm lý, thật giống như một mặt đại dương mênh mông, sóng trào gió thét, vô cùng thâm sâu, chính mình trước mặt đại dương mênh mông này, vô duyên vô cớ sinh ra một loại cảm giác nhỏ bé! Mà nơi phát ra áp lực này, đúng là từ lão giả nhìn vô cùng bình thản kia. Người này là ai? Trong lòng Đường Phong cấp tốc tìm lại ký ức của các âm hồn, nhưng lại không tìm ra manh mối! Tuy rằng lão giả này vẫn không có chút cương khí ba động tràn ra, nhưng hắn chỉ đứng ở chỗ đó, liền cho người ta một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Dường như hắn giống như một tòa núi lớn, một tòa núi đã trải qua mưa nắng gió sương! Làm cho người ta nhìn không thấu, nói không rõ. Áp chế động tĩnh của đoàn lưu quang, lão giả như có điều cảm ngộ, chậm rãi xoay người, đôi mắt vượt qua cự ly mấy dặm, thẳng tắp nhìn về phía Đoạn Vô Ưu và Đường Phong, ánh mắt bình thản, nhưng lại có một cổ ngạo khí hùng bá thiên hạ và bá đạo. Đường Phong rõ ràng nhìn thấy hai mắt của hắn đầu tiên hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó lại toát ra thần sắc đương nhiên. Đoạn Vô Ưu nhìn lại, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa khoảng không điện thứ chín, không có bất luận xung đột gì phát sinh, chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhau, thật giống như hai người bạn thân lâu ngày gặp lại, không cần phải nói nhiều lời, chỉ từ trong ánh mắt của đối phương đã hiểu được tất cả những gì đối phương muốn nói. Quả nhiên ngươi không chết! Trong mắt lão giả toát ra ý tứ này. Ngươi cũng không chết! Đoạn Vô Ưu trả lời. Rất tốt, lão phu sẽ không phải lẻ loi một mình! Yên tâm, sau đó lão phu đưa ngươi đi gặp bạn cũ trăm năm trước, cho ngươi không hề cảm thấy cô đơn! Chỉ bằng ngươi? Đến thử xem? Hai ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, đột nhiên, hai tiếng cười ha ha đồng thời truyền ra! Tiếng cười quanh quẩn trong điện thứ chín, liên miên không dứt. Động tĩnh bên này cuối cùng cũng khiến cho những người khác chú ý, đám người Chiến Sơn Nhạc không hẹn mà cùng chuyển ánh mắt hướng về bên này, đám người Cổ U Nguyệt đang ngồi vận công cũng vội vàng mở mắt. - Sư phụ! Chu Tiểu Điệp liếc mắt liền nhận ra Đường Phong, vô cùng vui mừng. Cổ U Nguyệt lại lên tiếng thở dài: - Đúng là ngươi vẫn còn tới! Ai, ở đây nhưng mà là đầm rồng hang hổ, đã tới thì không thể đi được nữa. Cổ U Nguyệt vô cùng phiền muộn, nàng đâu nghĩ tới trong điện thứ chín dĩ nhiên ẩn chứa bí mật lớn như vậy, bí mật này không thuộc về Hư Thiên Điện, mà thuộc về Chiến gia. Nếu sớm biết như vậy, cho dù nói thế nào nàng cũng không dẫn Chu Tiểu Điệp chạy đến nơi đây đi tìm cái chết, lần này hỏng rồi, không chỉ chính mình bị vây ở nơi này, Đường Phong cũng đi vào. - Kia là Ma Đầu hung hãn mà các ngươi nói đến hay sao? Lông mày Lệ Khinh Dương giương lên, hứng thú liếc mắt nhìn Đường Phong, phát hiện người này còn trẻ hơn so với tưởng tượng của mình, không khỏi cảm khái một câu, giang sơn thường có nhân tài mới xuất hiện lớp lớp. - Sư phụ ta không phải Ma Đầu! Chu Tiểu Điệp cãi lại. - Ừ, ừ, ừ, sư phụ ngươi là tốt nhất. Lệ Khinh Dương cũng đến sáu bảy mươi tuổi rồi, tuy rằng bảo dưỡng rất tốt, nhìn qua giống như một trung niên chỉ ba bốn mươi tuổi, nhưng dù sao tuổi tác vẫn ở nơi đó, đã nhiều ngày bị Chu Tiểu Điệp nói Đường Phong rất rất tốt, lỗ tai cũng đều muốn nổ tung rồi. - Vị cao nhân bên cạnh sư phụ ngươi là ai? Lệ Khinh Dương hỏi, hắn phát hiện lấy thực lực của mình dĩ nhiên không thể nhìn thấu người này. Nhìn hắn, cảm giác giống như nhìn lão giả trên đài cao kia, sâu không lường được, làm cho hắn vô cùng kinh hãi. - Ta không nhận ra! Chu Tiểu Điệp chậm rãi lắc đầu, nàng có thể nhận ra mới lạ. - Ồ... Cổ U Nguyệt quan sát Đoạn Vô Ưu thật kỹ, trong đầu không khỏi hiện lên một tia ký ức mờ nhạt. - Cổ gia chủ biết người này? Lệ Khinh Dương thắc mắc hỏi. - Có chút ấn tượng, nhưng lại không nhớ nổi người này là ai. Cổ U Nguyệt không ngừng tìm tòi lại ký ức trong đầu, nhưng vẫn không thể nào vén lên bức màn mờ nhạt kia. - Cổ gia chủ biết, ta lại không biết thân phận người này, nếu nói như vậy, người này đúng là nhân vật của một trăm năm trước? Lệ Khinh Dương kinh hãi nói. Mẹ nó! Hôm nay đúng là vật đổi sao dời, vì sao lão yêu quái cả trăm năm trước người nọ kế bước người kia xông ra? Các ngươi không chết còn ở lại trên đời làm gì? Quả nhiên không thể dùng lý lẽ mà suy đoán. - Ngươi có ý gì? Thần kinh Cổ U Nguyệt rất mẫn cảm, quay người căm tức nhìn Lệ Khinh Dương. - Ha ha.. Lệ Khinh Dương cũng biết mình đá vào nỗi đau của đối phương, vội vàng câm miệng. Bất quá Cổ U Nguyệt bị một lời này của hắn đánh thức, liền vội vàng nhìn kỹ Đoạn Vô Ưu, tướng mạo của hắn và thân ảnh một người trong ký ức trở nên trùng hợp. - Đoạn Vô Ưu? Cổ U Nguyệt khiếp sợ tại chỗ. Vẻ mặt Lệ Khinh Dương cũng biến đổi: - Người này là gia chủ Đoạn gia một trăm năm trước ở Tây Lĩnh? - Không sai! Lúc ta còn nhỏ đã từng gặp hắn một lần, chỉ là người này sao vẫn giống năm đó, ngay cả tướng mạo cũng chưa từng thay đổi! Cổ U Nguyệt không biết Đường Phong đưa cho Đoạn Vô Ưu một viên Duyên Niên Đan vô giá, chỉ cho rằng hắn cũng dùng Trú Nhan Đan, không khỏi nổi da gà toàn thân. Một đại nam nhân, lại đi ăn trú nhan đan làm gì? Lệ Khinh Dương mở miệng: - Lúc Cổ gia chủ nhìn thấy hắn ngươi bao nhiêu tuổi? - Khoảng bảy tám tuổi gì đó... Cổ U Nguyệt vừa nói được nửa câu, ánh mắt liền hung ác, trừng mắt nhìn Lệ Khinh Dương. Lệ Khinh Dương vội vàng rời đi lực chú ý, ha ha cười nói: - Lần này có trò hay để nhìn rồi! Chẳng qua làm sao Đường Phong lại cùng một chỗ với nhân vật trăm năm trước? - Câm miệng! Chiến Vô Song lạnh lùng nói. Hai người Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương nói chuyện một chữ cũng không lọt khỏi tai hắn, làm cho cả hắn cũng bị chấn động. Về Đoạn Vô Ưu, hắn biết rõ ràng hơn cả Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương. Một trăm năm trước Chiến gia tính toán, đẩy Đoạn Vô Ưu vào trận pháp kỳ dị kia, sau đó Hư Thiên Điện đóng lại, một trăm năm này vẫn không có tin tức của Đoạn Vô Ưu, cho nên đám người Chiến gia liền cho rằng hắn đã bị nhốt chết ở trong điện thứ tám, không nghĩ rằng trăm năm qua đi, lúc này Hư Thiên Điện mở ra, lão quái này dĩ nhiên vẫn còn sống đi ra.. Hắn làm thế nào mới được như vậy? Bị nhốt ở một chỗ, không ăn không uống sẽ bị đói chết, hơn nữa trận pháp kia không phải tùy tiện có thể phá vỡ, rốt cuộc làm sao hắn mới làm được một bước này. Có điều Chiến Sơn Nhạc không bao giờ nghĩ tới, Đoạn Vô Ưu để sinh tồn, ngay cả máu thịt của mình cũng ăn, cuối cùng nếu không phải Đường Phong trợ giúp, hắn cũng không có khả năng toàn vẹn đi ra. Điều này chỉ có thể nói là trùng hợp, trùng hợp tới cực điểm. Biến cố như vậy xảy ra, sắc mặt Chiến Vô Song tự nhiên không tốt đẹp, vội vã đưa ánh mắt nhìn về phía lão giả trên đài cao. Đã thấy vẻ mặt đối phương vân đạm phong khinh, không thấy chút nào bối rối, lúc này hắn mới thả lỏng cả người, bình tĩnh theo dõi tình hình. Người nọ đứng trên đài cao, chính là cường giả cùng thời kỳ với Đoạn Vô Ưu! Thủ đoạn của hắn làm sao, mình cũng đã nhìn thấy tận mắt, Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương liên thủ, chỉ mười mấy chiêu liền bị đánh bại, tuy rằng một phần bởi vì Cổ U Nguyệt còn phải lo lắng cho tiểu nha đầu chỉ có Thiên Giai thượng phẩm kia, nhưng thực lực này đủ mạnh để cho tất cả mọi người dõi theo. Nếu hắn ra tay, Đoạn Vô Ưu chỉ sợ cũng không thể thắng. - Đoạn huynh, trăm năm không thế, phong thái vẫn như trước! Lão giả trên đài cao chắp tay sau lưng, nhàn nhạt chào hỏi Đoạn Vô Ưu một tiếng, tùy ý giống như bạn bè gặp nhau. Đoạn Vô Ưu cười lạnh nói: - Chiến huynh cũng già thêm rất nhiều, sợ là vì làm nhiều chuyện xấu nên mới như vậy? Vừa nói, vừa cất bước đi về phía trước, Đường Phong theo sát sau đó, sắc mặt vô cùng âm trầm. Vừa lúc nãy, Đoạn Vô Ưu đã truyền âm nói về thân phận lão giả kia cho hắn. Gia chủ một trăm năm trước của Chiến gia, cũng chính là thủ phạm làm cho Đoạn gia ở Tây Lĩnh diệt vong, một đời kiêu hùng, Chiến Cuồng! Thực lực Đoạn Vô Ưu ra sao, Đường Phong đã lĩnh giáo rồi. Chiến Cuồng là nhân vật cùng thời đại với Đoạn Vô Ưu, thực lực chắn chắn sẽ không thấp hơn hắn, theo đó, thương thế đám trên mình đám người Cổ U Nguyệt liền có thể giải thích. Tuyệt đối là bị hắn đả thương, chỉ có nhân vật như vậy, mới có thể trong mấy chiêu làm bị thương hai vị Linh Giai thượng phẩm. Những người này của Chiến gia rất thích gây chuyện, toàn bộ đám người không có ai tốt, người của Tư Đồ thế gia làm chó săn cho Chiến gia, cũng là hạng người thông đồng làm bậy. Đường Phong không có cảm tình với bọn họ, bọn họ làm sao lại không hận Đường Phong thấu xương? Nhất là Chiến Vô Song, lúc vừa nhìn thấy Đường Phong thiếu chút nữa cắn nát cả răng. Trước khi Đường Phong xuất hiện, hắn là thanh niên xuất sắc nhất trong thiên hạ. Mà khi Đường Phong vừa xuất hiện, chức danh đệ nhất thiên hạ của hắn chỉ có tiếng mà không có miếng. Tất cả danh tiếng, tất cả ánh sáng, đều bị Đường Phong cướp đi sạch sẽ, thậm chí ngay cả kế hoạch trong Hư Thiên Điện, cũng bị Đường Phong nhiều lần quấy rầy. Hiện tại gặp mặt với cừu nhân, tất nhiên Chiến Vô Song tức giận đỏ mắt: - Cha, đây là nghiệt súc Đường Phong, trưởng lão Chiến Kiền chết ở trên tay người này, mong cha bắt hắn lại đưa cho hài nhi xử lý! Chiến Sơn Nhạc nhàn nhạt liếc mắt nhìn Chiến Vô Song, cho dù là cha con, trong ánh mắt hắn đều mang theo chút khinh thường: - Ngươi sợ hắn?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio