Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế)

chương 728 :  đối chiến âu dương vũ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Âu Dương Vũ là người có bản tính không xấu, bằng không cũng sẽ không gọi Đường Phong đến Khúc Đình Sơn quyết chiến, hắn cũng biết với quy mô và lực sát thương chiến đấu của hai người, nếu đánh ở Thiên Tú khẳng định sẽ ảnh hưởng đến người vô tội. Cho nên cố ý đi sâu vào Khúc Đình Sơn hơn mười dặm mới dừng bước, xoay người im lặng chờ đợi. Khoảng chừng sau nửa nén nhang, Đường Phong cũng đi tới. Bốn mắt nhìn nhau, chiến ý của Âu Dương Vũ dâng cao ngùn ngụt, Đường Phong cũng không tỏ ra yếu kém. - Bắt đầu đi. Âu Dương Vũ chậm rãi xoay chuyển Tàng Phong kiếm, nhìn Đường Phong nói: - Chuyện liên quan đến quyền sở hữu cuối cùng nha đầu đó, ta sẽ không thủ hạ lưu tình, Đường công tử nhớ cẩn thận. Thần sắc Đường Phong ngưng trọng, tựa hồ ngay lập tức vận chuyển ra lực lượng cương tâm Hỏa hệ, mắt phải vốn trong suốt trong nháy mắt bị một đoàn hỏa diễm rừng rực thay thế, trên người cũng tản mát ra cảm giác cực nóng, lấy Đường Phong làm trung tâm, trong phạm vi hơn mười trượng, tuyết đọng trong nháy mắt bị hòa tan, biến thành hơi nước bốc hơi, khiến trong một phạm vi rộng lớn mưa bay lất phất. Cầm trong tay thần binh Viêm Nhật Kiếm, đương nhiên là muốn vận dụng lực lượng cương tâm Hỏa hệ mới có thể hỗ trợ lẫn nhau. Khi lực lượng cương tâm mở ra, phía trên Viêm Nhật Kiếm trên cũng phát ra hỏa diễm màu tím, lưu chuyển không ngừng trên thân kiếm, rất là mỹ lệ. Một tiếng phượng hót thanh thúy từ trong Viêm Nhật Kiếm truyền ra, tay cầm kiếm của Đường Phong không kiềm chế được run rẩy, đây là hò hét của Kiếm linh Viêm Nhật Kiếm. - Đường công tử có hơn hai loại lực lượng cương tâm, quả nhiên là kỳ nhân trong đời! Trong mắt Âu Dương Vũ tia sáng kỳ dị xuất hiện liên tục, trước đây khi hắn truy sát Đường Phong trong Linh Mạch Chi Địa, Đường Phong đã từng vận dụng lực lượng cương tâm Duệ kim chi khí, mặc dù sau đó cũng sử dụng lực lượng cương tâm Băng hệ, nhưng đó chỉ là thoáng qua trong chớp mắt, Âu Dương Vũ cũng không dám khẳng định. Thế nhưng hiện tại, dáng vẻ của Đường Phong rõ ràng là sở hữu lực lượng cương tâm Hỏa hệ. Có thể vì vi kinh ngạc, trên khuôn mặt tuấn lãng của Âu Dương Vũ hiện ra một tia hồng sắc dị dạng. Sau một khắc, Âu Dương Vũ liền hành động, mặc dù hắn là Cao thủ Linh Giai, nhưng không có chút nào cảm thấy hổ thẹn vì lấy lớn hiếp nhỏ, trong chiến đấu tiên hạ thủ vi cường mãi mãi là đạo lý bất biến. Đường Phong chỉ cảm thấy hoa mắt, thanh thần binh của Âu Dương Vũ bỗng nhiên lớn hơn mười trượng, trực tiếp đâm tới trước mặt mình. Thanh kiếm giống như chiếc sừng linh dương, mặc dù đơn giản nhưng lại trực tiếp hữu hiệu, Đường Phong chỉ cảm thấy trước mặt có một luồng khí sắc bén kéo tới, phảng phất như toàn thân mình bị cắt thành hai nửa. Không dám chậm trễ, dưới chân Đường Phong vội di chuyển, trong nháy mắt biến mất tại tại chỗ, tránh né được công kích của Âu Dương Vũ, đồng thời Viêm Nhật Kiếm ma sát, cuồn cuộn nổi lên một đoàn hỏa diễm bạo liệt, nhắm ngay dưới sườn Âu Dương Vũ cắt tới. Âu Dương Vũ đưa tay bắn ra, vừa vặn bắn đúng lên Viêm Nhật Kiếm, Đường Phong chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, trường kiếm cắt tới trực tiếp thay đổi phương hướng, lướt qua thân thể Âu Dương Vũ, không đợi Đường Phong phục hồi tinh thần, kiếm quyển tràn đầy lưu quang liền bao vây lấy Đường Phong. Trên mặt Đường Phong lộ vẻ kinh hãi, không cần suy nghĩ, bộc phát ra thực lực trên người, chém một đạo kiếm quyển vào hư không, nhanh chóng thoát thân. Lần đầu tiên đụng độ Âu Dương Vũ, hắn đã sử dụng qua loại kiếm pháp thần kỳ này, kiếm chiêu thi triển từng vòng lớn nối tiếp vòng nhỏ, ùn ùn kéo đến, nếu bị loại kiếm quyển này bao vây, Đường Phong thực sự không nắm chặt có thể thoát thân. Trong nháy mắt kiếm quyền nhảy ra, Đường Phong cũng không quay đầu lại, tay tung ám khí. Âu Dương Vũ vẫn bình thản, kiếm quyển vừa chuyển, cùng với âm hưởng đinh đinh đang đang, toàn bộ ám khí đều được đón đỡ. Đồng thời lúc đó, Tàng Phong kiếm Âu Dương Vũ mang theo, khí thế hùng dũng vọt về phía Đường Phong. Sát chiêu chưa tới, kình khí sắc bén của kiếm phong đã khiến da dẻ Đường Phong phát đau, tuy rằng cảm thụ được uy lực của một kích này và vị trí gần bắn trúng, nhưng Đường Phong căn bản không có cách nào phòng ngự. Miễn cưỡng nâng kiếm ngăn cản, vất vả lắm mới khiến Tàng Phong kiếm của đối phương đi lệch một chút khỏi quỹ đạo, nhưng kiếm vẫn lướt qua bả vai. Cùng với một tiếng vang nhỏ, huyết hoa bay ra, Đường Phong kêu lên một tiếng đau đớn, rút lui vài bước, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy trên vai lộ ra một vết thương dài đến mấy tấc, máu tươi đang chảy róc rách. Một kiếm vừa rồi nếu không phải bản thân cấp tốc phản ứng, khẳng định trực tiếp đã chọc thủng cổ! Nhưng vị trí Âu Dương Vũ hạ thủ cũng rất xảo quyệt, hắn biết trên người mình có Bất Phôi Giáp phòng ngự, cố ý không hạ thủ vị trên bụng, mà tìm kiếm chỗ không có Bất Phôi Giáp phòng hộ. Cao thủ Linh Giai, quả nhiên không phải tồn tại bản thân hiện tại có thể tùy tiện chống đối. Mình có thể chạy trốn hơn một lần, nhưng lần này nhất định phải mạnh mẽ đối đầu. Đạo kiếm thương này không chỉ mang tới nỗi khổ da thịt cho Đường Phong, còn có một luồng ám kình nhập thể, luồng ám kình này giống như một thanh lợi kiếm, chui vào trong kinh mạch trắng trợn phá hư. May mà kinh mạch của mình phòng thủ kiên cố, bằng không khẳng định bị cắt chết. Vận đủ cương khí, bức luồng ám kình xâm nhập vào trong cơ thể, Đường Phong còn chưa xuất thủ, Âu Dương Vũ lại lấy khí thế hùng dũng đánh tới. Kiếm thế và kiếm chiêu của Âu Dương Vũ đã không phải thứ người bình thường có thể chống lại, bất luận là tốc độ hay lực đạo, hay là vị trí hạ thủ, hầu như căn bản không có vết tích có thể tìm ra. Đường Phong nỗ lực chống đối mấy chiêu, lại một lần nữa bị Âu Dương Vũ đả thương, cả cánh tay bị Tàng Phong kiếm xuyên qua, máu chảy đầm đìa, dáng vẻ rất thê thảm. Một kích đắc thủ, Âu Dương Vũ đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên cước bộ rối loạn, đưa tay ôm ngực ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ửng đỏ, hít sâu một hơi, vất vả lắm mới có thể cân bằng lại. Nhân cơ hội này, Đường Phong dùng Viêm Nhật Kiếm chà lên vết thương trên cánh tay mình, hỏa diễm cực nóng là phẳng vết thương, ngăn cản máu tươi chảy ra. Mặc dù mới giao thủ không lâu, hơn nữa bản thân hoàn toàn không phải đối thủ của Âu Dương Vũ, nhưng Đường Phong lại nhạy cảm cảm giác có chút không thích hợp! Âu Dương Vũ nói thế nào cũng là Cao thủ Linh Giai, lấy thực lực hiện tại của bản thân chống lại hắn, nếu hắn muốn dành phần thắng căn bản không cần lo lắng. Thế nhưng hắn kích thương mình cũng mất công sức rất lớn. Lẽ ra không nên như vậy! Trong tưởng tượng của Đường Phong, Âu Dương Vũ theo lý phải lấy thủ đoạn sấm vang chớp giật chế phục mình mới đúng. Thế nhưng hiện tại, hình như thực lực của Âu Dương Vũ suy giảm rất lớn, mặc dù vẫn rất lợi hại, nhưng bản thân chưa chắc có cơ hội lật bàn! Trong lúc nhất thời, Đường Phong ức chế vận dụng năng lực “Người thắng làm vua” trong đầu, không lùi mà tiến tới, trên Viêm Nhật kiếm lửa cháy rừng rực, bốc cháy lên không khí, mạnh mẽ bổ về phía Âu Dương Vũ. - Đường công tử, đây là công tử tự chịu diệt vong! Âu Dương Vũ bình thản nói, vung tay lên, Tàng Phong Kiếm lóe ra một đạo kiếm quang, với góc độ không thể bắt bẻ bắn trúng Viêm Nhật Kiếm. Một tiếng “đinh đương” giòn giã vang lên, hỏa diễm phía trên Viêm Nhật Kiếm xôn xao dập tắt, cùng với tiếng phượng kêu không cam lòng, toàn thân Đường Phong bay ngược ra ngoài, trái lại Âu Dương Vũ cũng lui về phía sau một bước mới đứng vững. Đường Phong xoay người như diều hâu giữa không trung, vững vàng rơi xuống, không khỏi lộ ra một nụ cười. Một chiêu vừa rồi chỉ là thử, Đường Phong căn bản không muốn đả thương Âu Dương Vũ. Nếu như hắn có thể vững vàng tiếp được, Đường Phong thật sự phải vận dụng đến chiêu “Người thắng làm vua”, bởi vì Âu Dương Vũ căn bản không phải ở giai đoạn mình có thể chống lại. Thế nhưng sau khi hắn đỡ chiêu lại lui về phía sau một bước, chuyện này thật sự có chút thú vị. Đứng thẳng người, Đường Phong một lần nữa quán nhập lực độc của cương tâm Hỏa hệ vào trong Viêm Nhật Kiếm, thần binh Viêm Nhật lại một lần nữa bốc cháy, chỉ có điều lần này hỏa diễm thiêu đốt, không phải màu tím, mà hỗn loạn thêm một ít quang mang màu vàng. Duệ kim chi khí! Đường Phong vận dụng lực lượng cương tâm thứ hai. Tựa hồ giống như đổ khí, Đường Phong một lần nữa phóng về phía Âu Dương Vũ, lấy một loại tư thái làm việc nghĩa không được chùn bước, thi triển Phách Sát kiếm pháp, chà sát ra mấy đạo kiếm quang trên Viêm Nhật Kiếm, bổ thẳng tới Âu Dương Vũ. - Gian ngoan mất linh! Âu Dương Vũ hừ lạnh một tiếng, thân thể né tránh khiến cho công kích của Đường Phong thất bại, không đợi Âu Dương Vũ ra tay tiếp, kim mang ùn ùn kéo đến lại tiếp tục bắn tới. Kiếm quyền của Âu Dương Vũ hiện ra, đánh rơi toàn bộ những ám khí tản phát ra kim mang, đồng thời một cước bay đến, vừa vặn trúng ngay cổ Đường Phong. Một tiếng răng rắc vang lên, Đường Phong lộn mấy vòng giữa không trung, vừa ngã xuống đất, cố nén đau đớn toàn thân, nhanh chóng né tránh, sau một khắc, một đạo kiếm khí sắc bén liền chém xuống mặt đất, tạo ra một đường rãnh sâu đến mấy thước. Đường Phong toát mồ hôi lạnh, so chiêu với một Cao thủ Linh Giai, quả thực dẫm lên miếng băng mỏng, hơi vô ý có thế sẽ bị thương nặng. Một cước vừa rồi cuốn tới không nhẹ, Đường Phong chỉ cảm thấy cổ mình đau đớn không gì sánh được, nếu không phải cơ thể có tố chất vững vàng, cái cổ khẳng định đã bị chặt đứt. Tiết tấu chiến đấu ngay từ đầu đã bị Âu Dương Vũ nắm chặt, Đường Phong từ đầu đến cuối chỉ có thể phòng ngự bị động, hóa chiêu, mặc dù thỉnh thoảng công kích cũng có thể tạo được cục diện hòa nhau với Âu Dương Vũ trong nháy mắt, nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không hay. Kiếm chiêu không bằng hắn, ám khí không đả thương được hắn, ngay cả dùng hết hai loại lực lượng cương tâm, chỉ sợ cũng không thể tạo thành thương tổn hữu hiệu gì với hắn. Đường Phong quyết định đánh cuộc một lần, nếu thật sự không được thì mới thật sự sử dụng đến chiêu không muốn sử dụng. Ý niệm trong đầu vừa lóe lên, Âu Dương Vũ đã vọt đế trước mặt Đường Phong, trong đôi mắt mang theo một vẻ thất vọng, Tàng Phong Kiếm không lưu tình chém về phía Đường Phong. - Nha đầu! Đường Phong cấp bách vội quát một tiếng. Linh Khiếp Nhan vẫn trốn trong Bất Phôi Giáp nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng nói mấy câu theo cách Đường Phong căn dặn trước đó. Chiến đấu của Đường Phong và Âu Dương Vũ không chỉ là liều mạng giữa hai người, cũng có giao phong mấy tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan. Bên này Đường Phong sở hữu lạnh lùng và hiền lương, bên kia Âu Dương Vũ có bá đạo và độc ác. Lực lượng của hai đạo tinh hồn hầu như tương xứng, nhưng khác nhau chính là, bên này Đường Phong chính là khí linh của Bất Phôi Giáp còn Âu Dương Vũ có kiếm linh của Tàng Phong Kiếm! Nói tóm lại, khí linh Đường Phong sở hữu quấy nhiễu không có gì trở ngại, nhưng nếu tịch linh của Âu Dương Vũ quấy nhiễu, nhất định sẽ ảnh hưởng đến phát huy kiếm chiêu của hắn. Mấy câu Linh Khiếp Nhan nói rất rõ ràng nhằm uy hiếp kiếm linh, tìm cơ hội điểm trúng tử huyệt. Đối với Linh Khiếp Nhan mà nói, bất luận là tịch linh hay khí linh, hy vọng lớn nhất chính là một lần nữa sở hữu thân thể của chính mình. Mà Tái sinh thạch Đường Phong thu được chính là nền tảng để tái tạo lại cơ thể! Về phần Linh nhũ vạn năm, mặc dù tạm thời còn chưa tìm được, nhưng kiếm linh căn bản cũng không biết tình hình cụ thể, dưới lời căn dặn trước đó của Đường Phong, Linh Khiếp Nhan nói cho Kiếm linh những tài liệu này sớm đã tìm kiếm đầy đủ, chỉ chờ cơ hội là có thể tái tạo lại cơ thể. Người nào cũng có thể sử dụng ám chiêu, nhưng muốn sử dụng đẹp mắt thì lại không đơn giản. Linh Khiếp Nhan vừa nói những lời này, Tàng Phong Kiếm trên tay Âu Dương Vũ liền kêu một tiếng “ông ông”, thân kiếm không ức chế được run rẩy từng đợt. Âu Dương Vũ toàn tâm toàn ý thi triển sát chiêu lại bị thần binh của mình quấy nhiễu, tâm thần không nhịn được hơi buông lỏng, hắn nhìn thoáng qua Tàng Phong Kiếm, hiển nhiên không biết kiếm linh vì sao lại có phản ứng kịch liệt như vậy. Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Đường Phong đã bọc nhiệt khí trên người nhào tới, quang mang kim sắc và tử sắc trên Viêm Nhật Kiếm, cùng với tiếng phượng hót, hung hăng chém vào Tàng Phong Kiếm. Lực đạo của Đường Phong tại sao lại khổng lồ như vậy? Ngay cả Âu Dương Vũ thân là Cao thủ Linh Giai, chịu một kích này cũng không kìm được thân hình mạnh mẽ thối lui, gót chân còn chưa đứng vững, mũi tấn công thứ hai của Đường Phong lại đã ập đến. Đường Phong vốn vẫn nằm ở cục diện bị động, đến bây giờ mới nắm bắt được tiết tấu chiến đấu, làm sao có thể buông tay? Tốc độ và lực đạo ẩn giấu trong cơ thể đã được tôi luyện đến cực hạn như thủy triều bắt đầu khởi động tuôn ra, cùng với tiếng phượng hót kiêu hãnh, lửa cháy hừng hực mang theo uy thế không thể địch nổi chém về phía Âu Dương Vũ, căn bản không để cho hắn cơ hội và thời gian hoàn thủ. Đương đương đương đương... Trong Khúc Đình Sơn yên tĩnh, vang lên âm hưởng vũ khí va chạm, rất thanh thúy dễ nghe. Tràng cảnh này nếu kêu người bên ngoài nhìn thấy, khẳng định sẽ mở rộng tầm mắt. Nếu là vũ khí khác cũng không nói làm gì, va chạm hung mãnh như vậy cho dù vũ khí tổn hại cũng không có gì tiếc hận. Nhưng hiện tại hai thanh vũ khí phát sinh va chạm lại đều là thần binh!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio