Tàng Phong Kiếm xếp thứ ba và Viêm Nhật Kiếm xếp thứ tư trong Thần Binh Phổ! Thần binh bao nhiêu người tha thiết ước mơ, lúc này lại bị Đường Phong sử dụng như đại chùy, hơn nữa đấu pháp trên tay cũng không hề giữ lực mà tung hết sức lực. Mỗi một lần hai thanh trường kiếm va chạm vào nhau, Âu Dương Vũ đều có thể cảm giác được từng trận tê dại, cùng với khiếp sợ lực đạo của Đường Phong, hắn cũng đang vắt óc suy nghĩ thay đổi phương pháp xoay chuyển phương pháp chiến cuộc. Thế nhưng Đường Phong vất vả lắm mới nắm giữ được tiết tấu chiến đấu, đâu đơn giản để hắn thực hiện được? Âu Dương Vũ vừa dùng Tàng Phong Kiếm mạnh mẽ công kích Đường Phong, mặt khác một tay cũng bấm tay liên tiếp nhả đạn, bắn ra từng đạo kình khí sắc bén, chuyên tìm vị trí quan trọng trên cơ thể Đường Phong để hạ thủ. Phốc phốc phốc... Âm hưởng dày đặc mà nặng nề truyền ra, trên gương mặt, trên cánh tay, trên đùi Đường Phong, kình khí bị Âu Dương Vũ bắn ra trúng mục tiêu tan vỡ, mang theo từng đạo vết thương hoặc sâu hoặc nông, máu tươi chảy ra ngoài như suối. Đường Phong mặc kệ không quan tâm, ngưng tụ cương khí hộ thân ở tất cả những chỗ trí mạng, hơn nữa hắn có bảo bối Bất Phôi Giáp phòng thân, căn bản không cần lo lắng cho tính mạng. Nhưng trong mỗi vết thương đều ẩn chứa một luồng ám kình không thể bỏ qua, những ám kình này xâm nhập vào trong cơ thể Đường Phong, đấu đá lung tung trong kinh mạch, trùng kích cương khí của Đường Phong, khiến lưu chuyển mất linh. Đường Phong cắn chặt hàm răng, hỏa diễm trên Viêm Nhật Kiếm đã cực nóng đến mức đủ để cắt đứt kim loại, tóc của hai người khi giao thủ đều bị cháy sạch, dưới mặt đất cũng cháy đen như mực. Âu Dương Vũ bất giác lộ ra một nụ cười khổ sở, hắn căn bản không nghĩ tới trận chiến này cuối cùng lại biến thành tràng cảnh như vậy. Bản thân mình là một Cao thủ Linh Giai lại rơi vào thế bị động, không hề có lực đánh lại. Tốc độ và lực đạo của đối phương quá mạnh mẽ, mỗi một lần chém đến, hắn đều cần một chút thời gian để đứng vững, nhưng chỉ một chút thời gian này cũng khiến mình mất đi cơ hội lật bàn. Tàng Phong Kiếm liên tục kêu vang, Âu Dương Vũ thậm chí có thể nghe được tiếng rống giận không cam lòng và ai oán của Kiếm linh, nếu là thời kỳ toàn thịnh, muốn dành lại cục diện thật sự dễ như trở bàn tay, nhưng hiện giờ… Âu Dương Vũ cũng chỉ có thể nỗ lực chống đỡ. Mười kích, năm mươi kích, trăm kích, hai trăm kích... Đường Phong căn bản không nhớ rõ mình đã chém về phía Âu Dương Vũ bao nhiêu kiếm, đối phương mặc dù liên tục thối lui, thân hình cũng lảo đảo không vững, nhưng cuối cùng vẫn vững vàng đứng trước mặt mình, không hề có xu thế ngã xuống. Nhưng ở khóe miệng Âu Dương Vũ dần dần tràn ra tiên huyết màu đỏ sẫm, sắc mặt cũng tái nhợt. Cùng công kích mạnh mẽ nhiều lần như vậy, khí thế trên người Đường Phong cũng càng ngày càng mạnh, giống như một ngọn núi cao hùng vĩ che chắn trước mặt Âu Dương Vũ. Hơn nữa Đường Phong cảm giác dưới tình huống khó hiểu của mình, tiến nhập đến một loại trạng thái, một loại trạng thái hợp lại làm một với Viêm Nhật Kiếm, bản thân chính là Viêm Nhật Kiếm, Viêm Nhật Kiếm chính là mình. Đối con đường kiếm pháp này, Đường Phong mặc dù hiểu nhưng lại không tinh thông. Trước kia hắn đã từng nhắc đến người kiếm hợp nhất gì đó, những cũng chỉ là tùy tiện tán gẫu, muốn đạt được loại cảnh giới đó quả thực khó như lên trời, nếu không phải là người có nghiên cứu và si mê kiếm đạo sâu sắc căn bản không trông cậy bước vào loại trình độ này. Thế nhưng hiện tại, tình huống của bản thân rõ ràng có một số tương tự với người kiếm hợp nhất. Bản thân có thể cảm nhận được rõ ràng được tình tự dâng trào và chiến ý của phượng hoàng lửa, cũng có thể biết tâm tình khát vọng đánh bại đối thủ của nó. Kiếm linh lúc này giống như có tư tưởng tự chủ, dẫn dắt tâm thần của Đường Phong, lẩn tránh những động tác không tất yếu, để một kiếm chém xuống đơn giản nhất trở nên càng lúc càng có lực sát thương, một nhát chém này đủ để phá núi cắt biển. Thần sắc Âu Dương Vũ dần dần ngưng trọng, hắn rõ ràng cảm nhận được trên thân kiếm của Đường Phong truyền đến một luồng kiếm ý sắc bén. Luồng kiếm ý này ban đầu còn rất mỏng, thế nhưng dần dần càng ngày càng mạnh, càng lúc càng thịnh. Còn toàn thân Đường Phong phảng phất cũng biến thân thành một thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ, người ngăn lại giết người, phật ngăn lại trảm phật! Nét mặt hung ác và thô bạo của Đường Phong cũng từ từ biến mất, thay vào đó là vẻ mặt bình thản, hai mắt mở ra không biết từ lúc nào đã đóng chặt, hoàn toàn dựa vào cảm giác của bản thân và dẫn dắt của Viêm Nhật Kiếm, hết lần này tới lần khác chém ra kiếm chiêu. Cảm giác bản thân và Kiếm linh phượng hoàng lửa giao nhau khiến Đường Phong rất lâu cũng không thể tự thoát ra được. Vung kiếm, thu về, vung kiếm, thu về, những động tác đơn điệu tẻ nhạt cứ lặp đi lặp lại. Mỗi một lần trở lại, Âu Dương Vũ đều có thể cảm giác áp lực lại tăng thêm. Sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, chống đỡ kiếm chiêu của Đường Phong cũng trở nên không còn lưu loát, máu tươi tràn ra khỏi khóe miệng đã chảy xuống dưới ngực, nhuộm đỏ g ngực. Bỗng nhiên, Đường Phong mở mắt, ngọn lửa nhảy múa trong mắt lúc này đã biến thành lửa cháy hừng hực, mạnh mẽ thiêu đốt. Hỏa diễm cường liệt xung quanh Viêm Nhật Kiếm bị hút vào trong kiếm, lửa cháy cực nóng khắp trời đột nhiên bị quét sạch. Sắc mặt Âu Dương Vũ thay đổi, mặc dù hắn không biết rõ giữa Đường Phong và Viêm Nhật Kiếm rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nhưng hắn lại biết chiêu tiếp theo của Đường Phong tuyệt đối rất kinh khủng. Một kiếm chém ra vô cùng bình thản, tốc độ cũng không nhanh, phảng phất giống như hai bên đang luận bàn học hỏi, không hề có chút sát ý và kiếm ý, thế nhưng đối mặt với một kiếm này, Âu Dương Vũ lại cuống quít vận chuyển cương khí hộ thân, Tàng Phong Kiếm ra sức chém ra từng vòng kiếm thế cực lớn trước người để bảo vệ bản thân. Âu Dương Vũ mới làm xong những động tác này, một tiếng phượng kêu lanh lảnh vang dội ngân lên. Phía sau Đường Phong, một con phượng hoàng lửa toàn thân màu vàng kim rực rỡ hiện ra, mở rộng đôi cánh tuyệt đẹp, ngẩng cao đầu, hót vang không ngớt, ngay sau đó, phượng hoàng lửa kim hoàng sắc vọt tới hướng Âu Dương Vũ. Khóe miệng Âu Dương Vũ hiện ra một nụ cười, giống như trút bỏ được gánh nặng, đứng yên ở đó không nhúc nhích, giơ thần binh Tàng Phong Kiếm lên, sử xuất sức mạnh toàn thân chém về phía phượng hoàng lửa. Phượng hoàng lửa kim sắc mỹ lệ thế như chẻ tre lao vào trong kiếm quyền của Âu Dương Vũ, bẻ gãy nghiền nát hầu như tất cả kiếm quyển, đầu đánh vào Tàng Phong Kiếm. Cùng lúc đó, Viêm Nhật Kiếm trên tay Đường Phong cũng chém trúng Tàng Phong Kiếm. Thời gian tựa hồ như dừng lại trong khoảnh khắc này, Đường Phong chỉ nhìn thấy sắc mặt Âu Dương Vũ như giấy vàng, phun ra một ngụm tiên huyết, bay ngược ra ngoài. Tàng Phong Kiếm trên tay hắn truyền đến một tiếng vang răng rắc, đứt gãy ở vị trí Viêm Nhật Kiếm bổ trúng, trực tiếp vỡ thành hai nửa. Dư thế kiếm khí sắc bén không thuyên giảm, chém vào thân thể Âu Dương Vũ vừa mới bay ra, trực tiếp đánh tan cương khí hộ thân của hắn, để lại trên bụng hắn một vết thương rất sâu. Ánh mắt Đường Phong nhìn theo Tàng Phong Kiếm bị đứt gãy bay ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi và mê man. Cho tới bây giờ, hắn mới phục hồi tinh thần lại lúc cộng minh với phượng hoàng lửa, tất cả động tác phát sinh trước đây đều chỉ là vô ý thức, căn bản không phải hắn chủ động làm. Tại sao? Tại sao có thể như vậy? Thần binh lại bị gẫy? Đường Phong hầu như không thể tin được tất cả mọi thứ nhìn thấy trước mắt mình. Cho đến khi nửa đoạn Tàng Phong Kiếm rơi xuống, cắm vào trong mặt đất, Đường Phong mới thu hồi ánh mắt ngây dại, quay người nhìn Âu Dương Vũ, vị trung niên vốn vô cùng phong độ, lúc này nửa quỳ xuống mặt đất, trên tay cầm nửa đoạn Tàng Phong Kiếm còn lại, mạnh mẽ ho không ngớt, mỗi một lần ho khan lại phun ra một ngụm máu tươi lớn. Nhìn dáng vẻ thê thảm của Âu Dương Vũ, trong lòng Đường Phong không khỏi cảm giác bi ai. Nếu không phải vì quan hệ với Linh Khiếp Nhan, mình và Âu Dương Vũ nói không chừng còn trở thành bằng hữu. Hơn nữa, kết quả của trận chiến này cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Đường Phong. - Kiếm linh gia thân, ha ha ha... Âu Dương thất bại cũng không oan! Sau khi Âu Dương Vũ khoanh chân ngồi xuống, cười to ba tiếng với Đường Phong. Đường Phong nhướng mày, nghe ra khí tức của hắn không thích hợp, hắn tốt xấu gì cũng là một Cao thủ Linh Giai, cho dù vừa rồi mình mới đả thương hắn, cũng không đến mức bị thương trầm trọng như vậy, liên tưởng lại biểu hiện trước đó của Âu Dương Vũ, Đường Phong nhướng mày, vội vàng nói: - Âu Dương tiên sinh trước khi đến đây đã bị thương sao? Âu Dương Vũ khẽ cười nói: - Thất bại vẫn là thất bại, không liên quan đến những cái khác, cho dù Âu Dương ở thời kỳ toàn thịnh, đứng trước chiêu Kiếm linh gia thân của Đường công tử ta cũng không cách nào tiếp được. Không ngờ, cảnh giới Âu Dương tìm kiếm hơn mười năm, lại được nhìn thấy trên người Đường công tử, đa tạ Đường công tử đã thành toàn, Âu Dương chết cũng nhắm mắt. Đường Phong khô khốc nói: - Đánh bại ngươi không phải ta, mà là Kiếm linh! Loại cảnh giới vừa rồi, bản thân Đường Phong cũng mơ hồ không rõ, một kiếm kinh thiên kia hoàn toàn là vô ý thức chém ra, căn bản không có khả năng sử dùng lại. - Đường công tử quá khiêm nhường. Nếu ngươi chuyển sang tu luyện kiếm đạo, thành tựu sau này có thể còn hơn mẫu thân của công tử, Âu Dương cảm thấy không bằng... Âu Dương Vũ nói mấy câu, sắc mặt càng trở nên khó coi. Đường Phong đương nhiên không thể chuyển sang tu luyện kiếm đạo, ám khí đạo hắn còn chưa hiểu rõ, nếu lại tu luyện kiếm đạo nhất định sẽ kéo dài thời gian rất lâu. Mặc dù hắn và Âu Dương Vũ là địch nhân, nhưng mỗi lần gặp mặt, tràng cảnh chiến đấu cũng không giống như kẻ thù, ngược lại có chút giống như bằng hữu. Hiện tại nhìn thấy hắn biến thành bộ dạng như vậy, trong lòng Đường Phong cũng có chút băn khoăn. - Âu Dương tiên sinh, rốt cuộc là người nào đã gây thương tích cho ngươi? Đường Phong nói sang chuyện khác. - Phó thành chủ Huyết Vụ Thành. Âu Dương Vũ cười khổ nói: - Âu Dương thân là Kiếm Thần chi tử, gia nhập Huyết Vụ Thành quả thật có nỗi khổ bất đắc dĩ, những năm gần đây cũng đang âm thầm quấy nhiễu các loại kế hoạch của Huyết Vụ Thành. Lần trước từ Vân Hải Chi Nhai trở về bại lộ thân phận, bị Phó thành chủ Huyết Vụ Thành đả thương. - Bị thương ở đâu? Đường Phong hỏi, hắn không nhìn ra thương thế của Âu Dương Vũ ở đâu, thế nhưng có thể khiến một Cao thủ Linh Giai biến thành như vậy, khẳng định thương thế không nhẹ. Âu Dương Vũ cười khổ, ngón tay chỉ vào ngực mình. Đường Phong hoảng sợ biến sắc. - Tâm mạch đã đứt! Nếu không phải Âu Dương dùng cương khí tinh thuần bảo vệ tâm mạch, cũng không cách nào chống đỡ đến lúc này, để gặp mặt Đường công tử. Một người tu luyện người, không thể bị thương nhất ở ba chỗ, một là kinh mạch, hai là đan điền, ba là tâm mạch! Kinh mạch bị thương, nhẹ thì thực lực tổn hại lớn, nặng thì tu vi bị phế, đan điền thì càng không cần phải nói, một khi đan điền bị hao tổn, cảnh giới toàn thân sẽ bị phế bỏ toàn bộ. Về phần tâm mạch, cũng là nơi nguy hiểm nhất, một khi bị hao tổn, nhất định chết không có chỗ chôn! Tâm mạch của Âu Dương Vũ đã đứt, nhưng lại dùng cương khí bảo vệ, loại phương pháp này cũng chỉ có thể duy trì sự sống nhất thời của hắn, nói cách khác, hắn nhất định sẽ chết, trừ phi có loại bảo vật có thể hồi sinh, tẩm bổ nuôi dưỡng trước khi sự sống của hắn bị cắt đứt. Nhưng loại bảo vật đó có thể tìm thấy ở đâu? Đường Phong cuối cùng cũng biết tại sao một Thiên Giai trung phẩm như mình có thể chống đỡ được Cao thủ Linh Giai thời gian dài như vậy. Âu Dương Vũ phải che chở tâm mạch, làm sao có thể toàn lực chiến đấu với mình? Vừa rồi thực lực mà hắn biểu hiện, nhiều lắm chỉ có phân nửa thời kỳ toàn thịnh mà thôi, như vậy mới để mình có cơ hội đọ sức với hắn, dần dần sản sinh ra cộng minh với Kiếm linh, sử xuất một kiếm kinh thiên kia. - Không nói nhiều nữa, Âu Dương chết cũng không tiếc, lần này đến tìm Đường công tử chính là để ủy thác nha đầu này cho công tử. Âu Dương Vũ nhìn nửa đoạn Tàng Phong Kiếm còn lại, ánh mắt lưu luyến nói: - Tính tình của nha đầu này không tốt lắm, tính cách cũng không ngoan ngoãn, sau này Đường công tử cần phải khoan dung một chút. Nửa đoạn Tàng Phong Kiếm còn lại kêu lên “ông ông”, tản mát ra một luồng khí tức thô bạo, bướng bỉnh bất tuân, phảng phất như không muốn rời khỏi Âu Dương Vũ. Tinh hồn Linh Khiếp Nhan tha thiết ước mơ gần ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay, nhưng Đường Phong lại cảm thấy nặng nề. Sát chiêu mãnh liệt và sát cơ Âu Dương Vũ biểu hiện trước đây, xem ra chỉ là thử thực lực của mình mà thôi, hắn chưa bao giờ muốn giết chết mình, cướp đoạt Linh Khiếp Nhan bên người mình, hành động này của Âu Dương Vũ có thể nói là dụng tâm lương thiện. - Yên tâm, ta sẽ chiếu cố nha đầu đó cẩn thận. Đường Phong nặng nề gật đầu. - Mặt khác ta còn có một việc cần báo cho Đường công tử. Âu Dương Vũ lại phun ra một ngụm tiên huyết, thở phì phò, gắng sức nói: - Huyết Vụ Thành đã chuẩn bị ra tay với Linh Mạch Chi Địa ở Đường Gia Bảo. Ngắn thì nửa năm, trễ thì một năm sẽ có rất đông cao thủ xâm nhập! Mong rằng Đường công tử thông báo cho bọn họ, để bọn họ phòng bị nhiều hơn.