Cảm giác của cô bây giờ rất lạ không thể hiểu được vì sao khi cô đứng chứng kiến một màn như vậy lại có một cảm giác cực kỳ giận Thành Khôi, nhưng trong đầu cô vẫn không ngừng đặt ra những câu hỏi người con gái đó là ai lại ở cùng nhà với anh, trong lòng cô nhất thời sản sinh ra một các cảm rất nặng đối với người chị gái đó.
Trong đầu có hàng ngàn suy nghĩ khi cô quay lại bàn học thì trong đầu cô không thể nào nhảy vào được một chữ nào cả cô cứ nhăn mặt hết lần này đến lần khác cô chẳng thể nào tập trung được, một khi nhìn vào những cái đề cương thì tâm trạng cô càng trở nên nặng nề không thôi những áp lực ngày một đề nặng lên đôi vai gầy này của cô.
Bây giờ cô thật sự chỉ muốn la lớn lên một tiếng để có thể được giải tỏa hết những cảm xúc đang có trong mình của cô, càng nhìn thì đầu óc của cô càng trống rỗng không có một chút ít gì gọi là có kiến thức gì có thể dung nạp vào đầu của Trà Mi nữa rồi, cô quyết định là ngừng học lại mà ôm luôn cái laptop lên giường nằm.
-“Này Thanh Ngân tao có chuyện muốn nói với mày” cô nhắn tin cho Thanh Ngân muốn tìm người để tâm sự với người bạn này của mình.
Rất nhanh Thanh Ngân đã trả lời tin nhắn của cô.
-“Sao thế lớp phó học tập Huỳnh Ngọc Trà Mi có chuyện gì muốn tâm sự với một thường dân như tôi sao?” Thanh Ngân biết rất rõ giờ này ở trong nước là gần đến giờ luôn rồi cái con người bình thường ít khi nào thức khuya như cô mà hôm nay lại nhắn khuya như thế thì chỉ có chuyện gì đó muốn tâm sự với cô mà thôi.
Thanh Ngân không đợi cô nhắn thêm gì nữa mà trực tiếp bấm vào call với cô, máy tính của Thanh Ngân rất nhanh chóng đã nhìn thấy gõ gương mặt mang theo nhiều nét đượm buồn của Trà Mi.
“Sao thế cô gái nhỏ của tao” Thanh Ngân nhìn cũng hơi bất ngờ không thể nào tưởng tượng được có ngày cô sẽ nhìn thấy được một màn biểu cảm này của cô.
“Tao hỏi mày một chuyện này nhé?”” cô không trả lời câu hỏi mà Thanh Ngân dành cho mình.
“Được mày cứ nói đi tao sẽ cho lời khuyên” Thanh Ngân cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc nên đã ngồi thẳng lưng.
“Nếu như một ngày nọ mày được gặp một người có rất nhiều điểm hoàn hảo không lẫn đi đâu được cả, anh ấy học giỏi, ngoại hình có và lòng thì rất tốt biết chơi cả đàn và hát có quá nhiều thứ tốt đẹp trên người của chàng trai đó, và đặt biệt anh ta rất tốt với mày nhưng trong đầu ,mà trong đầu của mày không thề có ý gì với anh ấy cả chỉ xem như là một người anh, một người bạn bình thường mà thôi, cho đến một ngày mày có một cảm xúc rất lạ với chàng trai đó và mày rất khó chịu khi gặp người con gái nào đó đến bên cạnh chàng trai đó”.
Thanh Ngân nghe được câu này thì cũng đủ hiểu được là ai rồi nó rõ như ban ngày vậy.
“Ý tứ này thì còn hỏi cái gì nữa chứ trời mày thích Tống Thành Khôi rồi chứ còn cái gì nữa, nhưng mà có chuyện gì rồi sao? đừng nói với tao là có một cái bột trà xanh nào đó xuất hiện rồi nha?”m Thanh Ngân hỏi cô.
“Đã là gì của nhau bao giờ đâu mà có cả trà xanh trà đào, trà vải được chứ chỉ là tao mới có mến người ta thôi mày làm như đã tiến triển đến đâu rồi vậy đó” Trà Mi bĩu môi một cái tỏ rõ thái độ.
Thanh Ngân nghe thì gật gù đầu vì cũng cảm thấy lời cô nói quả thật rất đúng, hiện tại cũng chỉ là mới chớm nở mà thôi không nên vội phán đoán quá nhiều.
“Nhưng mà mày cũng đừng có suy nghĩ lung tung mày có biết chưa, có khi chỉ là chị em họ hoặc là anh em họ gì đó mà thôi không thể nào có chuyện như trong mấy cái câu truyện ngôn tình trên mạng được đâu, có nhằm khi lại là chị em ruột nữa chứ đùa”.
Cô nghe những lời này thì suy nghĩ được một lúc thì nó không sai đi đâu được, nhưng cô đã loại bỏ đi một khả năng đó chính là chị em ruột bởi vì cô biết rõ được mặt mũi của chị gái anh.
“Chỉ mong là anh em họ mà thôi” cô ủ rũ nói.
Nghe được như vậy thì Thanh Ngân biết cô cũng đã vơi đi phần nào rồi nhưng đôi mắt vẫn luôn đượm buồn.
“Được rồi nếu như không phải là chị em họ thì không sao, hai người đó không là người yêu đâu tao chắc chắn một trăm phần nghìn với mày đó” Thanh Ngân nói một cách cực kỳ chắc chắn.
“Sao mày lại chắc chắn như vậy?” cô khó hiểu hỏi.
Thanh Ngân nghe thì hít một hơi rất sâu vào và bộc phát ra tài suy luận thám tử của mình.
“Theo như bản tính của anh ấy thì tao chắc với mày có người yêu thì anh Khôi sẽ công khai người yêu với tất cả mọi người trên mạng rồi, và ngay cả không chịu kèm mày học đâu anh ấy sẽ không bao giờ để cho người yêu mình buồn đâu, cho nên mày phải biết là anh ấy đang độc toàn thân đừng có e dè gi cả chủ dfdoojng ra tính hiệu nhẹ cho người ta biết đi, mày đừng bao giờ nghĩ đến việc giữ không có một thằng con trai nào dám chủ động khi tụi bây quá giữ mình đâu, nam điều nhìn vào tụi bây có cho tính hiệu không thì tụi nó mới dám tiếng đến nên bây ngay từ đầu đã thua rồi” Thanh Ngân phán một câu chắc nịch.
Cô nghe đôi;lúc cũng đúng khi nhìn lại chính mình, quảng thật là ngày trước vẫn có những bạn nam hay nhắn tin cho cô nhưng mà cô không quá nhiệt tình rep lại tin nhắn nên mọi thứ dần dần nhạt dần theo thời gian.
“Thôi đi mọi thứ theo tự nhiên mày nhỉ ?” cô thở dài một lấy lại tinh thần mình một cách nhanh chóng.
“Đúng như thế điều quan trọng nhất với mày bây giờ chính là thi vào được đại học y dược danh tiếng là được” Thanh Ngân đưa một tay lên để thể hiện như một cái gì đó tiếp thêm động lực cho cô.
“Cố lên.
Thôi được rồi bây giờ tao phải đi ngủ đây, ngày mai còn phải học nữa đếm ngược mấy ngày thi đại học này thôi” cô vừa ói xong tay còn đưa lên vẫy vẫy ra thiệu chào tạm biệt.
Vừa tạm biệt nhau xong thì cô nhìn lại đồng hồ thì đã giờ sáng luôn rồi, cô nhanh chóng tắt mọi thứ bây giờ chỉ còn lại một ánh sáng màu tím nhạt nhạt từ phòng cô phát ra mà đúng hơn là đèn ngủ từ phòng cô, mặc dù là là tâm tình nặng nề thật nhưng cô vẫn phải cố gắng.