Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Cô bé
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ vác một bao rất to trên vai, một tay cầm bộ tóc giả màu bạch kim, một tay cầm một thanh kiếm đen cực lớn, chạy trên đường.
Hai ngàn năm về sau, người một mình đi lại càng ngày càng nhiều, mọi người đối với hành vi kỳ quái cũng càng ngày càng dễ dàng chấp nhận hơn, rất nhiều người đều biết có những người thích hóa trang cho mình thành nhân vật trong truyện tranh, đối với bộ dạng như Lý Lộ Từ thế này, cũng không đến mức khiến người ta phải vây đến xem.
Lý Lộ Từ vừa rời khỏi từ buổi vũ hội ma quái, đang cầm đạo cụ của mình chuẩn bị về nhà, thanh kiếm đen hắn cầm trên tay là nhờ bôi tro than, mực nước lên gỗ, tuy rất là thô ráp, nhưng nhìn vào cũng vô cùng oai phong.
Người thế này chạy trên đường, đa phần mọi người chỉ nhìn thoáng qua một cái, chỉ có mấy đứa trẻ là gọi to gọi nhỏ, vũ khí của hắn hẳn là đã từng xuất hiện trong một bộ truyện tranh hay trò chơi điện tử nào đó.
Gặp phải những đứa trẻ thế này, Lý Lộ Từ sẽ rất đắc ý, sau đó vung vẩy kiếm đen, bày ra vài tư thế, nhìn ánh sáng rạng rỡ trong mắt của những đứa trẻ, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nở nụ cười.
Lý Lộ Từ chạy qua đầu phố, sắp về đến nhà rồi, ngừng bước chân quay đầu nhìn, lại phát hiện cô bé từng xuất hiện trong vũ hội lúc nãy vẫn còn đang đi theo sau hắn từ xa.
Cô bé này toàn thân mặc trang phục cung đình vô cùng đẹp đẽ, rất có phong cách xa hoa, hoa văn phức tạp tinh xảo, tay áo dài rộng thùng thình, áo khoác dài phủ đất vô cùng đoan trang, lộ ra một vẻ mềm mại phóng khoáng của giới thượng lưu, bộ trang phục cung đình này không hề giống trang phục của bất kì một triều đại nào trong lịch sử Trung Quốc, nó giống phục trang của nhân vật cấp BOSS trong những trò chơi điện tử với bối cảnh tiên hiệp, có lẽ nên nói là có cảm giác của trang phục đẳng cấp cao.
Điều thu hút sự chú ý của Lý Lộ Từ nhất chính là, trên dải lụa buông xuống ngay phía trước áo của cô bé, có một loại phù văn khó hiểu mang theo hơi thở thần bí, khiến Lý Lộ Từ cảm thấy đây hẳn là thuộc loại trang phục của người tu tiên, giống hệt như đồ thật vậy.
Trên cổ của cô bé còn đeo một chiếc vòng lấp lánh rực rỡ, được khảm các loại đá màu sắc khác nhau, giống hệt như thật.
Thu hút ánh mắt nhất vẫn là cây trượng có chiều cao gần bằng Lý Lộ Từhắn, sáng láng rực rỡ, rất giống loại gậy tượng trưng cho quyền uy mà các lão thái quân trong phim truyền hình cổ trang thường cầm trong tay, trên thân trượng được khảm những viên đá quý lấp lánh, trên đỉnh là một chiếc vòng hình bán nguyệt, trên chóp của chiếc vòng có treo một chuỗi chuông gió, theo sự di chuyển của cô bé, chuông gió phát ra những tiếng vang trong trẻo động lòng người.
Một cô bé thế này rất giống nhân vật đi ra từ trò chơi điện tử có phong cách tiên hiệp cổ điển Đông Phương hay nhân vật được miêu tả trong tiểu thuyết, xuất hiện ở đầu đường.
Trên người cô bé không có bất kì vật hóa trang nào kém chất lượng, trang sức hoa lệ, thủ công tinh xảo, vẻ mặt tự nhiên, cô bé cứ như một tuyển thủ COSPLAY chuyên nghiệp, điều này thật làm tổn thương tự trọng của loại tuyển thủ không hợp tư cách như Lý Lộ Từ, sự xuất hiện của cô bé khiến việc Lý Lộ Từ tham gia vũ hội COSPLAY kia trở nên vô cùng buồn cười.
Trong vũ hội lúc nãy, sự xuất hiện của cô bé này, mới đầu đã tạo ra một cao trào nhỏ, chỉ là khi cô không để ý đến bất kì ai, cứ lộ ra vẻ mặt cao ngạo, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn người khác, bầu không khí của vũ hội hơi mất thú vị, tình cảnh lúc đó giống như lần Hoa Sơn luận kiếm thứ hai trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Dương Quá, Quách Tĩnh, một đám đại sư nhìn một đám ếch ngồi đáy giếng ở đó tranh giành ngôi vị thiên hạ đệ nhất võ công, Dương Quá cười to một tiếng, liền dọa cho đám người này tè ra quần.
Cô bé này ngay cả khi không dọa đám người Lý Lộ Từ đến mức tè ra quần, nhưng vẫn cảm giác thấy bản thân chơi rất không chuyên nghiệp, cả bọn không khỏi có chút mất mặt, rất sớm đã kết thúc hoạt động.
Sau khi Lý Lộ Từ rời khỏi thì liền phát hiện cô bé này cứ luôn đi theo mình, không biết cô ấy muốn làm gì, cũng không dự đoán được cô ấy lại đi theo mình đến tận đây.
Vì thế, Lý Lộ Từ dừng bước chân lại, hướng về phía cô bé kia vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô bé qua đây.
Cô bé có mái tóc dài mềm mượt, đuôi tóc không ngừng lay động ngang vòng eo thon thả, mái tóc dài thế này luôn cho người ta cảm giác dịu dàng mà tươi mát, chỉ có điều trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia lại có quá nhiều nét lạnh lùng, chiếc cằm thon kết hợp với đường cong mượt mà, lại vì ánh mắt không hề có cảm xúc kia mà trở nên vô cùng ngạo mạn, cô bé đứng ở đó, giống như một bức tượng pha lê, thanh thấu mà trong suốt, những chiếc gai bén nhọn lại khiến người ta nhìn vào mà cảm thấy lạnh lẽo, nhìn từ xa thật diễm lệ, nhưng lại không dám đến gần chọc phá.
Nhìn thấy động tác ngoắc ngoắc tay của Lý Lộ Từ, sự ngạo mạn và lạnh lùng của cô bé dường như đã bị khiêu khích, đôi mi tinh tế, dịu dàng của cô khẽ nhíu lại, sau đó lại giãn ra, cánh tay mảnh khảnh nhấc đuôi váy đang lay động như nước chảy, không nhanh không chậm đi qua.
Cô bé đi đến trước mặt Lý Lộ Từ, duy trì một khoảng cách an toàn hơn một thước với hắn, dù cô cố sức đứng thẳng người, ngẩng cao đầu cũng chỉ cao đến ngực của Lý Lộ Từ, nhưng ánh mắt ngạo nghễ kia của cô lại rõ ràng như đang nhìn xuống hắnLý Lộ Từ, vẻ mặt cao hơn một bậc, dùng loại ánh mắt của một kẻ bề trên tuyệt đối nhìn xuống một con kiến nhỏ để đối mặt với Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ cũng đang đánh giá cô, cô bé xinh đẹp thế này thật không dễ thấy… Có lẽ nói ngoại trừ nghệ thuật tả thực thay đổi hoàn toàn của PS hay duy mỹ của CG, Lý Lộ Từ quả thật chưa bao giờ gặp qua người tinh xảo thế này trong hiện thực.
( CG: Computer Graphic, đồ họa ứng dụng, vẽ tranh bằng máy tính.
Trong truyện này, CG-Cyber Girl là tranh vẽ mỹ nhân bằng phần mềm máy tính)
Ngoại trừ ngạo mạn còn có chút vô lễ, nhìn làn da của cô, nhìn gương mặt của cô, không có chỗ nào không đẹp, không khiến tim người ta đập loạn, da thịt mượt mà như tỏa sáng, dường như là một búp bê sứ trong tủ kính, dưới sự phụ trợ của ánh đèn và trang sức, xinh đẹp lộng lẫy không giống người thật.
Không nhìn ra bất kì dấu vết hóa trang nào, cô bé thế này khiến Lý Lộ Từ cảm giác xinh đẹp mà có chút hư ảo xa xôi… Người bình thường không thể nào hoàn mỹ không tỳ vết, làn da của cô ấy sao có thể mịn màng không có một chút lỗ chân lông và lông tơ thế này, đôi mắt con người sao có thể trong veo giống như pha lê mà lại tản phát ánh nhìn lạnh lẽo thế này, đôi môi con người sao có thể thu lại nhỏ nhắn thế này mà không hề xuất hiện một nếp nhăn, mềm mại bóng láng giống như bất cứ lúc nào cũng được thấm nhuần bởi nước dưỡng.
- Sao cứ đi theo anh?
Lý Lộ Từ không phải là người “nghiện” trẻ con, tuổi của cô bé này tuyệt đối không hơn , cho nên cô bé này đẹp thì đẹp rồi, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Lý Lộ Từ tâm thần không yên muốn biểu hiện tốt một chút để làm quen với người đẹp, thái độ của hắn lúc này rõ ràng có chút mất hứng.
- Thiên Vân thần cảnh, Thiên Vân đế quốc, An Nam hoàng thất trưởng công chúa, An Nam Tú.
Cô bé ngẩng cao đầu, vẻ kiêu ngạo lộ ra trong ánh mắt đôi mi dường như đang muốn nói bản thân làm bài kiểm tra được thành tích hơn cả xuất sắc, dường như cái tên mà cô nói ra, ai cũng phải vì vậy mà dập đầu quỳ bái trước mặt cô.
- An Nam Tú? Nhân vật trong tác phẩm gì vậy?
Lý Lộ Từ đau khổ suy nghĩ, cũng không tìm ra tư liệu liên quan trong trí nhớ, nhưng trò chơi điện tử hàng vạn hàng ngàn, truyện tranh hàng ngàn hàng vạn, người thế nào cũng không thể biết hết tất cả các nhân vật… Thường những nhân vật nếu không phải quá nổi tiếng, hay là người hóa trang và nhân vật nguyên bản khác nhau quá nhiều thì màn tự giới thiệu trong giới COSPLAY đều lấy tên của nhân vật mà mình hóa trang làm lời dạo đầu, Lý Lộ Từ chỉ cho là cô bé này muốn giao lưu học hỏi với mình… Những cô bé ở tuổi này đều ham thích ảo tưởng và muốn sắm vai thể loại nhân vật công chúa tôn quý, nhận được vô vàn sự nuông chiều sủng ái.
- Đế quốc hùng mạnh nhất trong thần cảnh mới có thể lấy tên là Thiên Vân, An Nam hoàng thất thống trị Thiên Vân đế quốc trên vạn năm, chỉ có Thần thuật sư ưu tú nhất trong hoàng thất, mới có thể trở thành người thừa kế hoàng thất, cũng chính là trưởng công chúa.
Đôi môi nhỏ nhắn tinh xảo của cô bé lúc khép lúc mở, không nhanh mà cũng không chậm, hàm răng trắng ngời thanh lịch, giọng nói mang theo một phần kiêu ngạo và vinh dự như một điều tất nhiên, cô vẫn cứ ngẩng cao đầu:
- Ngươi có thể gọi ta là công chúa điện hạ.
Lý Lộ Từ ngẩn người một lát, không khỏi bật cười, mọi người luôn cảm thấy cuộc sống hiện thực quá nhạt nhẽo, liền tưởng tượng ra các loại thân phận khác nhau để làm thỏa mãn khao khát không tầm thường bên trong nội tâm của bản thân mình, cho nên mới tồn tại nhiều nhân vật trong tiểu thuyết, truyện tranh, trò chơi điện tử thế này, cô bé trước mắt hiển nhiên cũng là như vậy… Người cùng sở thích à, Lý Lộ Từ ngẫu nhiên cũng sẽ nằm mơ thấy bản thân mình trong bộ dạng cầm thanh kiếm lớn, toàn thân mặc áo giáp nặng nề uy phong lẫm liệt, lúc tỉnh lại rồi vẫn cứ không ngừng nhớ lại.
- Ngươi cười cái gì? Nghe không hiểu sao?
Cô bé lại nhíu mày một cái, cúi đầu suy tư một chút:
- Ta nói bằng khẩu âm của dân bản xứ nơi này mà.
- Cái gì khẩu âm của dân bản xứ... Cái em nói là tiếng phổ thông. Người Trung Quốc chúng ta lúc nào đã tiêm nhiễm tật xấu của người Anh quốc, tự cho rằng nói cái gì London, Oxford là liền trở nên tài trí hơn người sao?
Lý Lộ Từ không hài lòng, có những người thật sự không quá thích nói tiếng phổ thông mà thích khẩu âm địa phương hơn, vậy cũng không có gì, nhưng vì muốn nâng cao bản thân mà hạ thấp những khẩu âm khác thành khẩu âm của dân bản xứ thì thật có chút quá thất lễ rồi.
- Điều này không hề quan trọng… Ta cần sự trợ giúp của ngươi, đương nhiên, xem như là hồi báo, ta sẽ trả thù lao khiến ngươi vừa lòng.
Cô bé nắm lấy cây trượng của cô, bộ dạng cô yêu cầu người khác giúp đỡ cũng giống như đang cho cơ hội người khác vậy.
- Em nói đi, anh có thể giúp được nhất định sẽ giúp.
Lý Lộ Từ không phải là người hay chấp nhặt, càng sẽ không so đo tính toán với một cô bé chưa thành niên, huống chi đầu óc của cô bé này dường như còn có chút vấn đề, trong lòng Lý Lộ Từ cân nhắc, cô bé này đại khái là người chơi COSPLAY quá sa đà, dẫn đến đắm chìm quá mức vào thế giới ảo tưởng dẫn đến khó có thể tự kiềm chế được.
- Trước khi ta trở về Thiên Vân thần cảnh, ta hy vọng ngươi có thể đảm nhiệm vai trò quan hầu của ta.
Cô bé vừa nói, vừa tháo chiếc vòng từ trên cổ cô xuống:
- Về phần thù lao, vòng cổ này tặng cho ngươi, ở Thiên Vân thần cảnh, giá trị của vòng cổ này vượt qua tất cả sản xuất của một hành tỉnh quy mô bậc trung.
Lý Lộ Từ không nhận lấy vòng cổ từ tay cô, lúc này hắn không chỉ cảm thấy cô bé này có chút kì lạ nữa rồi, cô ta dường như thật sự xem mình là công chúa điện hạ An Nam Tú trong An Nam hoàng thất … Nhập diễn quá sâu không nói, quan trọng nhất là vòng cổ này, Lý Lộ Từ có thể khẳng định những viên đá quý lấp lánh rực rỡ này tuyệt đối không phải là chế phẩm nhựa hay thủy tinh rẻ tiền, loại công nghệ cắt và khảm tinh xảo thế này, còn có chất lượng đặc biệt của đá quý, cũng không phải tùy tiện lấy một sợi từ những thương hiệu xa xỉ ngày nay mà có thể sánh bằng được.
Bảo vật tuyệt đẹp, so với sản phẩm quý giá nhất của bất kì thương hiệu châu báu nào, vòng cổ này cũng có thể khiến người ta phải kinh ngạc trầm trồ.