Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương : Công chúa điện hạ
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ không rõ một tỉnh quy mô bậc trung trong lời của cô bé này rốt cuộc là lớn thế nào, cái gọi là lợi nhuận sản xuất rốt cuộc là một con số kinh người đến thế nào, nhưng những viên đá quý màu xanh biếc trên vòng cổ của cô bé này nếu thật sự là ngọc lục bảo thì đây quả thật có chút quá dọa người rồi, chỉ một viên ngọc lục bảo đã có giá trị bảy con số trở lên.
Không ai có thể liên tưởng được chuyện trên đường tùy tiện đụng phải một người mà lại lấy được từ họ chiếc vòng cổ vô giá, chỉ là khí chất của cô bé này khiến người ta không cách nào xem tình huống hiện tại đơn thuần là trò đùa dai hay là hành vi của kẻ điên… Lý Lộ Từ nghĩ, cô ta cho dù là người bệnh mắc chứng ảo tưởng nặng, thì cũng là một người bệnh ảo tưởng nặng vô cùng giàu có.
- Quan hầu? Anh có thể giúp em gọi điện thoại, hay là đưa em giao cho người có thể giúp em… Nhà của em ở đâu? Cha mẹ của em đâu?
Lý Lộ Từ nhìn trái nhìn phải một cái, ngoại trừ những người qua đường tỏ vẻ hiếu kì với một tên kéo lê một thanh kiếm gỗ to và một cô bé mặc trang phục cổ trang, không hề có người khả nghi nào lộ ra quá nhiều sự chú ý, hiển nhiên đây cũng không phải là tiết mục biểu diễn gì, theo như những gì Lý Lộ Từ biết, trong nước không hề thịnh hành loại tiết mục đùa giỡn với người qua đường để quảng bá.
( Tiết mục “Just for laugh”)
- Ta không có phụ mẫu, người ở Thiên Vân thần cảnh, đều là hái từ trên cây xuống.
Cô bé có chút mất kiên nhẫn nói, rất rõ ràng là cô ấy không quen với cách giao lưu thế này, bất kể cô nói cái gì, đối phương dường như đều không nắm được trọng điểm, hay có thể nói là đối phương dám không thèm để ý đến cách nói của cô.
Lý Lộ Từ không kìm nổi mà ha hả cười to, những đứa trẻ đều sẽ chấp nhất chuyện mình đến thế giới này như thế nào, khiến các bậc làm cha mẹ không thể không bịa ra các loại câu chuyện để giải thích, những đứa trẻ cũng ngây ngô mà nhớ rõ những lời giải thích này, đợi sau khi lớn lên rồi nhớ lại mới không kìm được mà bật cười… Nhưng câu chuyện này dù sao cũng chỉ có đứa trẻ mới tin thôi, một người bình thường mười mấy tuổi sao còn có thể tin mình là từ trên cây hái xuống chứ? Huống chi cô bé này còn có chút trưởng thành sớm.
Cô bé tự xưng là công chúa An Nam Tú ngay trước mắt này, vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, dường như những điều đang nói là chuyện đương nhiên vậy.
- Được rồi, em là từ trên cây hái xuống, ngoại trừ việc làm quan hầu của em là anh không cách nào làm được, em còn cần giúp đỡ gì không?
Đụng phải cô bé như vậy, Lý Lộ Từ cũng không gấp gáp về nhà nữa, dù sao cũng không thể thế này mà bỏ rơi cô bé không quan tâm.
Lý Lộ Từ vừa đi về hướng tiểu khu, cô bé liền đi theo phía sau hắn, nhìn hắn ha hả cười to, cô lộ ra vẻ mặt không hài lòng.
- Ta có thể hiểu được ngươi, là một người bình thường, không cách nào chấp nhận những thứ vượt ra ngoài khả năng lý giải của mình, thậm chí đến cả thế giới cũng chưa từng giải thích được tình huống tồn tại của thế giới khác về mặt hình thái ý thức, phản ứng bây giờ của ngươi vô cùng bình thường.
Cô bé khẽ nhíu mày:
- Ta tha thứ cho sự vô lễ của ngươi.
- Người của Thiên Vân thần cảnh đều nói tiếng Hán sao? Vẫn là tiếng phổ thông có khẩu âm tiêu chuẩn. Tiếng Hán trên trái đất đã không thể trở thành ngôn ngữ thông dụng quốc tế, nhưng trước một bước đã phổ cập đến khu Thiên Vân thần cảnh và Thiên Vân đế quốc gì rồi chăng, đến An Nam hoàng thất cũng biết.
Giọng điệu của cô bé chung quy vẫn có chút hương vị cố làm ra vẻ, nhưng phát âm tiêu chuẩn, rõ ràng, trong những người phương Nam cực ít người không mang một chút khẩu âm địa phương nào… Chỉ có điều cô bé nói chuyện có chút giống như đang đọc tin tức, không hề giống bộ dạng người bình thường nói chuyện giao lưu, nhưng Lý Lộ Từ cũng không vì vậy mà liền tin vào chuyện ma quỷ Thiên Vân thần cảnh gì đó, nhìn vào bộ dạng của cô bé, hắn lại dường như phát hiện ra chỗ sơ hở của cô rồi, giả trang có giống hơn nữa thì vẫn phải xuất hiện sơ hở về mặt ngôn ngữ, không phải ai cũng có bản lĩnh sáng tạo được một môn ngôn ngữ ứng biến lanh lẹ thế này.
- Ta chỉ là thông qua một thần thuật rất đơn giản để đạt được loại năng lực ngôn ngữ này thôi.
Cô bé không thèm để ý đến sự suy tưởng và châm chọc của Lý Lộ Từ, tự nói:
- Suy nghĩ thế nào rồi? Trở thành quan hầu của trưởng công chúa có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế, cho dù ngươi tầm thường vô vi, cũng có thể được phong cho một tỉnh, nếu ngươi sở trường văn trị, trở thành tổng lý trong giới quan cũng được, nếu ngươi am hiểu võ công, cũng có thể khiến trăm vạn đại quân tề tụ dưới trướng. Cho dù là bất kì một vị đế vương nào, đều sẽ càng thêm tín nhiệm những cận thần hầu hạ bên mình vào hầu hết các thời điểm, họ sẽ càng hiểu bản thân nên làm gì, có thể làm gì.
Cô bé dường như không nghe thấy Lý Lộ Từ đã từng từ chối cô rồi.
- Được rồi, chỉ cần em có thể chứng minh em là công chúa điện hạ An Nam Tú đến từ Thiên Vân thần cảnh, An Nam hoàng thất thì anh sẽ làm quan hầu cho em.
Cô bé càng nghiêm trang, Lý Lộ Từ càng cảm thấy buồn cười, thú vị thật, hắn thậm chí muốn mời cô bé đi tham gia vào tiết mục nhỏ gì đó biểu diễn vào vũ hội COSPLAY lần sau, đây rõ ràng là diễn xuất rất có bản sắc.
Cô bé lại gật gật đầu.
Lý Lộ Từ liền đứng tại chỗ chờ cô bé chứng minh.
Một lát sau, cô bé lại tỏ vẻ kì quái nhìn Lý Lộ Từ:
- Ngươi chẳng lẽ không biết, trong bất kì thế giới nào, nếu xuất hiện hiện tượng vượt ra ngoài khả năng lý giải của người bình thường thì thường sẽ khiến người người tò mò vây đến xem sao? Ta không muốn bị một đám người nhìn với ánh mắt như vậy, dù sao loại chuyện khiêu khích lòng hiếu kì của người khác cũng chỉ có ma thuật sư ti tiện mới cần làm.
- Được rồi, công chúa điện hạ tôn quý, mời đi theo anh, đến nhà anh chứng minh vậy.
Lý Lộ Từ lắc lắc đầu, may mà mình là người tốt, may mà mình không phải là ông chú quái lạ xấu xa mê trẻ nhỏ hay anh trai đáng khinh gì, người bệnh vọng tưởng nặng thế này một mình đi lại trên đường, còn là cô bé xinh đẹp thế này, đúng là quá nguy hiểm.
Lý Lộ Từ chào hỏi ông cụ bà cụ nuôi chó chơi chim gặp trong tiểu khu, ông cụ bà cụ vốn nhàn rỗi, không thể thiếu việc hỏi thăm một chút về cô bé xinh đẹp sau lưng hắn, Lý Lộ Từ vừa cười vừa giải thích, nói có thể là cô bé lạc đường, hắn tạm thời thu nhận một lúc, giúp đỡ cô bé tìm kiếm người nhà.
Lý Lộ Từ không phải là người tốt một cách mù quáng, đầu năm nay làm việc tốt càng khảo nghiệm lòng người hơn làm việc xấu, hắn bây giờ chỉ là muốn ông cụ bà cụ này làm người chứng kiến, nếu lỡ có tranh cãi gì, cũng có thể chứng minh việc hắn dẫn cô bé này về không phải là có tà niệm gì, không có gì không thể cho người khác thấy, vô cùng quang minh chính đại.
Cô bé dường như đi theo Lý Lộ Từ chắc rồi, cái nhìn không nhanh không chậm, đối diện với ánh mắt nhiệt tình của ông cụ bà cụ, cô vẫn lạnh lùng như trước, lúc có người tỏ vẻ thông cảm và đáng thương, khóe miệng cô lại khe khẽ nhếch lên, bộ dạng như cười như không thật khiến người ta không khỏi có chút tức giận, xem ra là đứa trẻ này không mấy nghe lời, học người ta phản nghịch, bỏ nhà ra đi.
Lý Lộ Từ ở một mình, căn nhà hắn thuê có hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một ban công, vì hè mới chuyển vào đây nên đồ đạc không nhiều, khiến nhà có vẻ như trống rỗng, nhưng ít nhất cũng có thể xem là gọn gàng sạch sẽ, không hề bẩn loạn hôi thối như chỗ ở của những cậu con trai bình thường.
Lý Lộ Từ không có bệnh ưa sạch sẽ, cũng không thể nói là siêng năng làm vệ sinh, bộ dạng sáng sủa sạch sẽ bây giờ không đến mức khiến công chúa điện hạ tôn quý cảm thấy không khỏe cũng là nhờ em gái đang học cấp ba của hắn cứ cách vài ngày lại đến một chuyến để giúp hắn dọn dẹp.
- Uống gì không?
Lý Lộ Từ tùy ý đặt bao đồ và thanh kiếm gỗ to lên sô pha, mở cửa tủ lạnh ra:
- Sô đa, co ca, nước chanh, hay cà phê?
Cô bé nhíu mày, rất cố gắng suy nghĩ những gì Lý Lộ Từ nói rốt cuộc là hình dạng thế nào, sau một lúc lâu cũng không xác định được khẩu vị của mình, sau đó mới nói:
- Nước sạch.
Lý Lộ Từ lấy cho cô một hộp sữa chua, các cô bé đều thích uống cái này, hắn ở đây có vài bình, chắc là của em gái hắn để lại.
Cô bé lật đi lật lại xem chiếc hộp màu xanh lá, chậm chạp cầm lấy ống hút, cắm vào rồi uống một ngụm, sau đó lại đặt sang một bên:
- Rất khó uống, giống như là các loại khẩu vị trộn lẫn với nhau, một thứ hỗn tạp.
- Nếu em là người cổ đại, sao lại biết dùng ống hút?
Lý Lộ Từ lại bật cười, cái gì An Nam hoàng thất, cái gì công chúa, không phải chính là người cổ đại sao? Hiện đại cũng có một vài hoàng thất, nhưng hiển nhiên không có An Nam hoàng thất mà cô bé nói.
- Ta cũng không phải là đồ ngốc, cho dù là khá mới mẻ, nhưng Thiên Vân thần cảnh cũng không phải không có đồ vật cùng loại, ta nhìn một cái là có thể biết.
Cô bé khinh thường nói.
Lý Lộ Từ tự mình cầm bình nước chanh lên uống:
- Được rồi, anh có chút nóng lòng muốn biết em làm thế nào để chứng minh mình đến từ Thiên Vân thần cảnh.
Cô bé nhìn nhìn bộ dạng làm ra vẻ vô cùng mong đợi của Lý Lộ Từ rồi đứng ra phía trước Lý Lộ Từ.
Nhìn thấy bộ dạng của cô bé vô cùng nghiêm trang, dường như chuẩn bị làm ra chuyện gì đó khiến người ta phải kinh hãi, Lý Lộ Từ vốn đang ngồi ngửa đầu uống nước chanh đột nhiên lễ phép mà ngồi ngay ngắn lại, sau đó bình nước chanh nơi miệng hắn liền rơi xuống đất, chất lỏng màu vàng vàng chảy tràn trên đất, nước chanh từ khóe miệng của Lý Lộ Từ cũng chảy ra, miệng của hắn cứ dần dần mở to ra, sau đó không khép lại nữa.
Miệng cô bé lẩm bẩm không ngừng, những từ ngữ mà cô nói ra, nghe vào có cảm giác cực kì phức tạp và tối nghĩa, không còn là tiếng phổ thông theo khẩu âm MC nữa, loại giọng điệu kéo dài thế này, dường như một âm tiết giẫm lên một âm tiết khác, nhưng lại có một làn điệu tao nhã độc đáo cho người ta cảm giác như đang hát ca kịch, từng phù văn màu lam chàm dào dạt hương vị cổ xưa cứ bay lơ lửng xung quanh cô bé, chậm rãi xoay tròn, lúc những ngón tay thon dài trắng nõn của cô buông lỏng ta, cây trượng lớn kia liền cứ thế mà bay lên trên không trung.
- Đinh… Ninh… Đinh… Ninh…
Chuông gió không gió mà vang, không gian xung quanh dường như bị sóng âm này quấy nhiễu đến mức có chút vặn vẹo xoay chuyển, khiến người ta thấy hốt hoảng, Lý Lộ Từ nghe âm thanh kia, không ngờ lại có cảm giác như được tiếp nhận nghi thức xối nước lên đầu, trong đầu lướt qua vô số hình ảnh thần kì tuyệt diệu, hắn nhìn thấy thần thuật sư ngâm xướng chú ngữ tối nghĩa phong cách cổ xưa, không ngờ lại giống hệt như những lời mà cô bé này vừa ngâm xướng, thần thuật muôn màu muôn vẻ phóng ra hào quang rực rỡ, hắn nhìn thấy các thần đồ dùng linh hồn ngưng kết ra vũ khí và áo giáp, tản phát ra uy thế hùng mạnh, hắn nhìn thấy cốt long khổng lồ dang đôi cánh rộng hơn mười trượng bay trong sa mạc làm cho đầy trời cát vàng mịt mù, trong rừng rậm gió tuyết truyền đến âm thanh như tiếng rống giận dữ của người tuyết nguy nga, tạo nên một phen tuyết lở quay cuồng, cây cổ thụ cao to rậm rạp đột ngột từ mặt đất mà duỗi lên che trời trở thành một người cây mặc áo giáp bằng vỏ cây, thương thuyền trên biển bổ ra những cơn sóng động trời, thủy thủ đứng ở mười ba cột buồm dùng kính viễn vọng thèm thuồng nhìn những cô gái đẹp ngồi trên đá san hô, đó là những nàng người cá che giấu thân hình xinh đẹp trong những vỏ sò trên người, tiếng hú vang dội dọa đến các nàng kinh hãi nhảy xuống nước ẩn nấp, liền không còn thấy nữa, chỉ để lại một đám bọt nước tĩnh mịch…