Ăn xong anh và cô cũng thu dọn đồ đạc để về Bắc Viên, cô thì về để cong làm việc, không thể vì cô là bạn gái của anh thì có thể trốn tránh nhiệm vụ.
Còn anh thì cũng về thư phòng giải quyết một số chuyện của công ty.
- " Như anh đã nói, căn phòng này chỉ dành riêng cho em, lúc nào em muốn đều có thể sử dụng" Tuấn Khang nói với Ân Hạ
- " Em cảm ơn anh nhiều lắm, khi nào có thời gian rảnh,anh đến Bắc Viên là sẽ gặp được em" Cô cũng ân cần nói với Tuấn Khang
- " ừm, tạm biệt Hạ Hạ "
Chiếc xe lăn bánh, cô ngồi trong xe mắt nhìn ra cửa sổ, tay cô được Khánh Thương nắm chặt, như thể buông ra cô sẽ biến mất
- " Em về dọn vào phòng anh ở luôn đi, anh muốn ôm em ngủ" anh hôn tay cô nói
- " Em thấy như vậy không tiện cứ để như bình thường đi anh " cô ngại ngùng
- " Không có gì là không tiện, anh nói rồi, trước khi em đồng ý anh sẽ không đi quá giới hạn, anh dám hứa với em" anh nhìn thẳng vào mắt cô nói
Cô chỉ im lặng không nói gì, giữ cô và anh dường như vẫn chưa hết khoảng cách nên cô vẫn chưa thực sự thoải mái khi ở bên anh.
Xe dừng tại Bắc Viên, anh dìu cô vào, dì Lan bước ra nắm lấy tay cô
- " Ơn trời con đã về rồi, cô rât lo cho con, con đã đi đâu vậy?" dì Lan lo lắng hỏi
- " Con không sao, con tính về quê, nhưng đã trễ không còn xe để về, may có cậu chủ gặp con đưa con vào khách sạn nghỉ nhờ đêm, vì sợ về nhà sẽ phiền cho dì" cô kể cho dì nghe
- " Cái con bé ngốc này, dì đã biết mọi chuyện rồi, không cần giữ kẻ với dì, dì cũng rất thích con và điều quan trọng Khánh Thương nó yêu con,nên dì sẽ không xen vào chuyện hai đứa"
- " Con cảm ơn dì đã thông cảm cho con" cô rơm rớm nước mắt ôm lấy dì
- " Nhưng dì cho con vẫn làm việc bình thường như trước nha, con không muốn lợi dụng tình cảm của anh ấy, con muốn tự lo cuộc sống cho mình như trước đây" cô năn nỉ dì Lan
Dì Lan thấy anh đồng ý cũng không nói gì nữa
- " Cứ theo ý con vậy"
Cô xin phép dì len phòng dọn dẹp, cô khập khiễng bước đi, anh thấy như thế liền chạy tới bế cô đi thẳng lên phòng.
Anh đặt cô lên giường, lấy đồ dùng của cô chuyển hết vào phòng mình
- " Từ nay em sẽ ở đây với anh" anh kiên định nói
- " em biết rồi" cô cũng không phản kháng được, thôi thì cứ thuận theo ý anh đi vậy
Dọn xong cô ngồi vẽ bài tập, anh thì qua thư phòng giải quyết một số công việc.
Loay hoay cũng đến giờ cơm tối, cô thu dọn đồ vẽ xuống nhà chuẩn bị bữa tối.
Anh xong công việc về phòng không thấy cô, đoán chắc cô đang dưới bếp, anh đi xuống bếp thấy dáng người bé nhỏ đang loay hoay nấu nướng.
Chợt anh có cảm giác đây là gia đình thật thụ.
Anh đi lại ôm eo cô làm cô giật mình
- " Anh làm gì thế, buông ra cho em làm việc" cô gỡ tay anh
- " Ngại cái gì, ở đây cũng đâu có ai" anh hôn lên má cô
- " Nhưng em đang nấu ăn, anh lên gọi dì đi, em nấu sắp xong rồi" cô giục anh
- " Hôn anh cái, anh sẽ đi ngay" anh nhắm mắt chờ cô hôn
Con người này, gần đây ăn phải thứ gì mà mặt dày thế cơ chứ, cô nghĩ thầm trong bụng, cô nhón chân, nhắm mắt hôn vào môi anh cái chụt mặt cô thì đỏ lên, anh thì cười khoái chí.
Từ xa có tiếng chân, mọi việc nãy giờ đã bị nhìn thấy
- " E hèm, trong nhà này cũng còn bà già cô đơn nhé.
Chắc tối nay ta sẽ không ăn cơm đâu" dì nói với vẻ mặt buông rầu
- " Dì bị sao vậy ạ" anh và cô lo lắng hỏi
- " Tại vì vừa rồi ta vừa ăn xong dĩa cẩu lương rồi, đang rất no" dì cười nói
Cô ngượng ngùng, mặt cô vốn đã đỏ bây giờ còn đỏ hơn, giống như đang vụng trộm bị bắt gặp vậy.
Anh thì càng nhìn cô càng mắc cười, anh cứ cười ngây ngốc mãi
- " Chúng ta ăn cơm thôi" dì Lan lên tiếng
Cô dọn cơm ra bàn, theo thói quen cô sẽ ra ngoài chờ anh và dì ăn xong cô mới ăn
- " Em ngồi vào ăn luôn đi " Anh lên tiếng gọi cô
- " Anh và dì cứ ăn đi, một lát nữa em ăn sau cũng được "
- " Sao lại phải ăn sau, anh đâu có xem em là người hầu, ngồi ăn luôn đi" anh hơi bực nói
- " Phải đó Ân Hạ, con ngồi ăn luôn đi, nhà chúng ta cũng đâu có ai đâu mà ngại" dì Lan nói với cô
Thấy anh căng thẳng, dì Lan cũng đã lên tiếng cô đành ngồi xuống ăn.
Nhưng anh dường như đã giận cô, cả bữa ăn anh không nói với cô câu nào.
Cô cũng biết anh giận nên ăn vội rồi dọn dẹp.
Dọn dẹp xong cô đi ra vườn tưới hoa, cô rất thích nơi này.
Tưới hoa xong cô đi lên phòng, không thấy anh trong phòng chắc anh đang làm việc, cô không làm phiền anh, cô lấy điện thoại gọi cho ba mẹ.
Nói chuyện được tầm p,cô cúp máy, đi vào nhà tắm.
Tắm xong cô ra sofa ngồi để rửa vết thương, cô vừa tháo băng ra định nhỏ thuốc vào, thì bị anh chụp lấy.
Anh ngồi dưới đất tỉ mỉ giúp cô.
Nhưng vẫn không nói chuyện, cô cũng không biết bắt chuyện như thế nào nên cũng im lặng.
Anh cảm thấy bực bội, khi anh đã khó chịu như vậy nhưng cô vẫn không thèm dỗ dành anh.
Anh đi ra ban công, châm điếu thuốc, rồi điếu rồi điếu.
Anh vẫn không hiểu tại sao cô và anh vẫn không thể tự nhiên được, cô vẫn xa cách với anh, hay anh chưa đủ tốt hoặc vốn dĩ cô không yêu anh như anh yêu cô.
Cô ngồi nhìn ra ban công thấy khói nghi ngút thì mở cửa ra xem thử.
Vừa mở cửa ra,cô bị mùi thuốc lá xộc thẳng vào mũi làm cô ho sặc sụa.
Anh đang trầm ngâm suy nghĩ, nghe cô ho, anh vội dụi điếu thuốc, bế cô vào trong, rót cho cô ly nước.
- " Anh xin lỗi, em không sao chứ" vừa nói tay anh vừa vuốt lưng cho cô
Cô vẫn còn ho thấy anh hỏi thì quơ quơ cái tay tỏ ý không sao.
Đến khi hết ho, cô nhấp ngụm nước rồi hỏi anh
- " Anh giận em sao?"
- " Ừ" anh trả lời ngắn gọn
- " Vì chuyện gì?" cô ngây ngô hỏi
- " Em là không biết anh giận em vì chuyện gì?" anh nhìn cô hỏi
Cô lắc lắc đầu
- " Em có yêu anh không?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô để nghe được câu trả lời thật lòng nhất
- " Có " cuối cùng cô cũng dám thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời kiên định
Anh vui mừng ôm cô vào lòng, câu trả lời của cô không làm anh thất vọng
- " Vậy tại sao em lại luôn xa cách với anh như vậy"
Cô đẩy anh ra đối mặt với mình nói
- " Em thấy bây giờ chưa xứng đang với anh, em quá trẻ con để giữ được mối quan hệ này lâu dài.
Em sợ sẽ làm anh thất vọng, nên thà xa cách một chút mà mối quan hệ vẫn còn trong vùng an toàn.
Đợi khi em đã sẵn sàng thì rào cản giữa em và anh sẽ biến mất"
- " Anh không làm cho em đủ tin tưởng sao"
- " Không phải, em muốn một khi là người phụ nữ của anh thì em phải có gì đó xứng với anh.
Không thể để người ta cười nhạo anh được.
Anh chờ em được không?"
- " Bao lâu? " anh hỏi lại cô
- " Khi em học xong, lúc đó em và anh sẽ bước ra khỏi vùng an toàn của mối quan hệ này.
" cô khẳng định với anh
- " Lúc đó em có sẵn sàng làm vợ anh không?"
- " Nếu lúc đó anh vẫn còn yêu em" cô chủ động hôn vào môi anh.
Hôm nay cô đã nói hết lòng mình, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô và anh sẽ không đi quá giới hạn với nhau, cứ xem như bây giờ là khoảng thời gian sống thử vậy.
Cô cảm thấy mình vẫn còn rất trẻ con, không đủ sức để bước sang trang mới với anh.
Anh nghe được cô nói thì thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Anh sẽ chờ cô, chờ ngày cô đồng ý làm vợ anh.
Nhịn thêm vài năm nữa thôi chắc cũng không sao.
Anh cảm thấy mình cũng chưa quá già.
Nhưng cô gái tuổi có thể suy nghĩ sâu sắc như vậy thì quả thật anh nhìn không nhầm người
Anh bế cô lên giường
- " Đi ngủ thôi, con mèo nhỏ của anh " anh đặt cô lên giường đắp chăn cho cô
- " Ông chú của em cũng đi ngủ sớm thôi, nếu không sẽ mau già đó" cô trêu lấy anh
Cả hai cùng cười khúc khích rôi ôm nhau nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Mong những ngày tháng sau này của người thật bình yên và hạnh phúc.