Chương 389 Những sư tôn khác đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt mọi người đều sầm xuống. Đặc biệt là Tinh Uyên sư tôn, vẻ mặt của ông ta cực kỳ tệ. Tinh Uyên vỗ mạnh lên ghế rồi nói: “Viện trưởng, như vậy không công bằng.” Viện trưởng quay đầu nghi hoặc hỏi: “Sao Tinh Uyên lại nói như thế?” Tỉnh Uyên nói: “Chúng ta có tám đại phân viện, hơn vạn đệ tử, cả trăm cả nghìn đạo sư, thế mà chỉ chia cho một tấm kim bài và tư cách tham gia cuộc đấu xếp hạng phân viện. Còn Nhất Nguyên viện bọn họ vừa ít người đệ tử lại yếu kém, năm nào cũng xếp hạng chót thì có tư cách gì cầm kim bài chứ” Tinh Uyên cao giọng, cả võ trường đều nghe thấy. Bọn Cửu Thiên dừng bước xoay người nhìn lên đài cao. Ánh mắt của Đạo Quang sư tôn lạnh hẳn đi. Nhất Thanh sư tôn cũng dừng bước. Ý cười trên mặt viện trường vẫn không giảm, thậm chí còn tăng lên vài phần, ông ta nhìn Nhất Thanh rồi nói: “Nhất Thanh, Tinh Uyên nói Nhất Nguyên viện của ngươi như thế đấy. Ngươi có muốn nói gì không?” Nhất Thanh lạnh lùng nhìn sang: “Tinh Uyên, xem ra ngươi muốn đối đầu với Nhất Nguyên viện của ta nhỉ. Được, Nhất Nguyên viện của ta thì sợ gì ngươi chứ. Thế theo ý ngươi thì muốn làm thế nào?” Tinh Uyên đứng dậy gẵn từng chữ: “Ta cũng không bắt nạt Nhất Nguyên viện các ngươi. Tham gia thi đấu, dùng kim bài đánh cược, vài đệ tử của Âm Dương viện bọn ta sẽ giao đấu với đệ tử của ngươi. Yên tâm, không phải mấy người trên đài đâu. Nhất Nguyên viện các người không đáng để bọn họ ra tay. Ta sẽ gọi một vài đệ tử hơi yếu để đánh cược với các người. Dám không!” Âm thanh vang khắp võ trường, gió nổi lên mang theo một luồng sóng âm. Những đệ tử Âm Dương viện bên dưới cũng hét lên. “Đúng vậy, dám đấu không.” “Lũ rác rưởi Nhất Nguyên viện thì có bản lĩnh gì mà cầm kim bài chứ.” “Ta lên giải quyết bọn họ, đám rác rưởi Nhất Nguyên viện kia, đấu với ông một trận đi.” Tiếng la thét loạn xà ngầu. Có thể là vì vốn dĩ danh tiếng của Nhất Nguyên viện đã rất tệ nên những học viên từ các viện khác cũng hùa theo mà hét. Ví dụ như học viên của Thiên Nhân viện hét to nhất, thậm chí tiếng chửi mắng còn át cả Âm Dương viện. Hoành Sơn viện, Lôi Đình viện, Không Động viện cũng cười đùa hét theo. Đệ tử của Minh Tâm viện, Thanh Kiếm viện, Phiêu Miểu viện vẫn còn chút giáo dưỡng, nhưng bọn họ vẫn nhìn Nhất Nguyên viện bằng ánh mắt rất lạnh lùng, Dù da mặt của bọn Hàn Liên đủ dày nhưng khi bị mắng như thế này, họ vẫn hơi nhíu mày. Cửu Thiên cười gần, khung cảnh này khiến hắn nhớ lại lúc ở Long Cửu. Nhưng lúc đó chỉ có một mình hắn đối mặt, còn bây giờ hắn cùng các vị sư huynh đều bị mắng cùng nhau. “Các sư huynh, xem ra hôm nay chúng ta không đi được rồi.” Cửu Thiên cười nói. Hàn Liên vứt kim bài ra đất rồi xắn tay áo lên chuẩn bị chửi lại. Nếu thi chửi nhau thì hắn ta sợ ai chứ! Thấy tư thế của Hàn Liên, bọn Cửu Thiên bèn khôn ngoan lùi về sau một chút. Sở Chính võ nhẹ lên vai Hàn Liên: “Giao cho đệ đó.”