Chương 390 Hàn Liên cười nói: “Yên tâm, chỉ là một đám nhãi ranh, để đệ mắng chết bọn chúng.” Hàn Liên hắng giọng rồi bắt đầu. Với chất giọng như gà trống, Hàn Liên bắt đầu chửi lại tất cả mọi người. Bao nhiêu thể loại văng tục chửi thề đều được tuôn ra như đại bác. Tiếng mắng chửi vang lên không dứt, càng chửi càng hăng. Trên đài, các vị sư tôn đều đang sững sờ. Họ chưa từng gặp ai chửi lộn giỏi như thế, hơn nữa còn chửi được cả tập thể. Nhưng người của tám viện thế mà lại không chửi thắng một mình hắn. Giọng Hàn Liên càng lúc càng lớn, như đã luyện ra một loại võ kỹ mắng người đặc biệt. Tiếng của nhiều người như vậy mà không át nổi một mình Hàn Liên. Giọng nói của hắn ta như kim chích, đâm thẳng vào tai của tất cả mọi người ở võ trường, không muốn nghe cũng không được. Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện mở miệng nói: “Đúng là thiên phú nha. Yết hầu của hắn đã được cường hoá, hơn nữa canh kình của hắn cũng rất đặc biệt? Hàn Liên. .. Hàn Liên. … chẳng lẽ là người của nhà họ Hàn sao?” Thân Đồ sư tôn tựa hồ vừa nghĩ ra gì đó, ông ta biến sắc, vẻ mặt khi nhìn Hàn Liên cũng hoàn toàn thay đổi. Nếu đúng như ông ta đoán thì lai lịch của tên Hàn Liên này không hề nhỏ. Lúc này, Nhất Thanh sư tôn cũng tiến lên chỉ thẳng vào mặt Tỉnh Uyên: “Lão khốn tóc trắng nhà ngươi, tưởng Nhất Nguyên viện này phế thật sao? Được, cược thì cược, mang tiền cược của mấy người ra đây, bây giờ chúng ta bắt đâu!” Tỉnh Uyên sư tôn hừ lạnh một tiếng rồi vứt ra một tấm áo choàng võ giả tối màu. Bên trên được thêu hình rồng ẩn, nhìn có vẻ bình thường nhưng trong đó lại hơi loé sáng. “Một tấm Hắc Long Võ Bào, đủ rồi chứ!” Nghe thấy mấy chữ Hắc Long Võ Bào, tất cả những sư tôn khác đều nhìn sang. Sắc mặt viện trưởng hơi thay đổi: “Tinh Uyên, ngươi thật sự đem thứ này ra cược à? Đây là tấm áo choàng làm từ da hắc long, rất hiếm đó.” Tinh Uyên nói: “Không hiếm thì ta không lấy ra làm gì. Nhất Thanh, bảo học viên của người lên đài đi, để †a xem thử thực lực của các ngươi thế nào.” Thấy tấm Hắc Long Võ Bào, trên mặt Nhất Thanh hiện lên một nụ cười rạng rỡ. Sau đó Nhất Thanh quay đầu hét lớn với Hàn Liên. “Hàn Liên, các ngươi lên cho ta, có việc để làm rồi đó.” Giọng của Nhất Thanh như tiếng chuông kinh thiên động địa, còn to hơn giọng Hàn Liên nhiều. Nghe thấy Nhất Thanh gọi, Hàn Liên vội ngậm miệng lại. Đạo Quang sư tôn vỗ gáy bọn Cửu Thiên: “Nhanh lên đi, có việc đấy.” Bọn Cửu Thiên mỉm cười lần nữa bước lên đài. Viện trưởng phất tay với các học viên tinh anh từ những viện khác: “Các ngươi lui xuống trước đi.” Những học viên khác cúi người, trên mặt Diêm Từ Vũ hiện lên nụ cười đắc ý, hắn ta thầm nghĩ, lần này sư tôn đào hố chết bọn Nhất Nguyên viện rồi. Cũng tốt, nên dạy dỗ đám Nhất Nguyên viện này một bài học rồi. Đợi sau khi sư tôn đào hố bọn họ xong thì hắn ta sẽ lại tìm Nhất Nguyên viện gây rắc rối lần nữa.