Chương
Tô Mục Tuyết chợt nghĩ đến cái gì, nghĩ nghĩ rồi bổ sung: “Thỏa mãn mấy điểm này trở lên là được, về phần một phòng ngủ khác, nếu như anh không ngại ngủ ở phòng khách, em cũng chẳng quan trọng mấy đâu.”
Triệu Nam Thiên trợn tròn mắt, đây là cô cả nhà họ Tô quen ở biệt thự rồi phải không, thuê chung cư mà thôi, yêu cầu còn cao đến như vậy?
Nào giống như bị dì Đào ép vào bước đường cùng, ngược lại giống như đang hưởng thụ cuộc sống hơn!
Dựa theo tính toán ban đầu của anh, bao gồm phí tài sản và các chi phí linh tinh, nhất định phải dùng mấy chục triệu để giải quyết tất cả.
Chất lượng sinh hoạt khó tránh khỏi phải hạ xuống.
Nhưng muốn đạt tới yêu cầu của Tô Mục Tuyết, đương nhiên là mấy chục triệu không đủ.
Triệu Nam Thiên biết địa chỉ làm việc của Tô Phong, không những ở khu trung tâm của Đông Châu, mà còn ở khu kinh doanh cốt lõi.
Muốn thuê một căn nhà gần đó, ít nhất phải có hai phòng ngủ một phòng khách, cộng thêm chỗ đậu xe cũng phải tốn ít nhất hai lăm triệu.
Mặc dù Tô Mục Tuyết hứa sẽ giúp chia sẻ một nửa chi phí, nhưng chỉ riêng tiền ăn ở đã chiếm hơn một nửa chi phí của hai người, thời gian còn lại phải sống thế nào đây?
Triệu Nam Thiên không muốn tố khổ, huống chi, khi tố khổ chưa nói Tô Mục Tuyết nghĩ về mình như thế nào, chính anh cũng xem thường mình.
Nói cho cùng, đây không phải lỗi của Tô Mục Tuyết, dù sao điều kiện sinh hoạt từ nhỏ của cô đã là như thế rồi.
Những điều vừa mới nói kia, đã phải lùi lại để làm việc khác.
Điều kiện lại chênh lệch, chính Triệu Nam Thiên cũng cảm thấy mình đang để Tô Mục Tuyết chịu khổ.
Người ta vì anh mà quyết liệt với người nhà, có một biệt thự to đẹp lại không được ở nữa, chẳng lẽ đến một điều kiện anh cũng không thỏa mãn được?
Anh âm thầm cười khổ, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được tầm quan trọng của môn đăng hộ đối.
Xem ra sau này phải cố gắng kiếm tiền hơn, nếu không, chẳng cần dì Đào ép buộc, chính anh cũng cảm thấy không còn mặt mũi gặp ai!
Chờ Tô Mục Tuyết đi ra ngoài, Triệu Nam Thiên chỉ thu dọn đơn giản một chút rồi đi ra cửa.
Bên Khương Bích Kiều còn chưa có động tĩnh gì, có điều dựa theo hứa hẹn của hai người, thời điểm cô ta và Tôn Chí Bình vạch mặt, sẽ sớm chào hỏi với anh thôi.
Chỉ cần đạp đổ Tôn Chí Bình, Tôn mập tự nhiên mất đi chỗ dựa cũng không còn đáng lo nữa.
Không có Tôn mập cản tay, Triệu Nam Thiên cũng không tin, bằng bản lĩnh của anh, chẳng lẽ còn không tạo nên một chút thành tựu gì?
Về phần Tiểu Ngũ bên kia, hôm nay vẫn phải đến chín nơi đúng hẹn, nghe ý của cậu ta ngày hôm qua, chín nơi đều hạot động trong hai ngày này.
Triệu Nam Thiên có chút đau đầu, làm sao tất cả mọi chuyện đều dồn lại một chỗ vậy?
Đang nghĩ ngợi thì đã ra khỏi cư xá.
Xe bị Tô Mục Tuyết lái đi, Triệu Nam Thiên đành phải ngồi xe buýt, đón xe coi như xong, mấy ngày sắp tới chi tiêu quá nhiều, có thể tiết kiệm từng nào hay từng ấy.
Lung la lung lay trên xe buýt bên trên hơn một giờ, lại đổi chuyến hai lần, cuối cùng cũng đến nơi.