Chương
Anh ta thu hồi ánh mắt khỏi camera ở góc phố: “Đừng giở mánh này với tôi, vô dụng thôi, nếu thực sự nhìn tôi thấy ngứa mắt thì cứ việc động tay là được, tôi bảo đảm sẽ không đánh lại.”
Triệu Nam Thiên nhún vai: “Bỏ đi, hôm nay tâm tình rất tốt, không muốn đánh anh.”
Trần Quân vạch trần: “Anh không muốn đánh hay không dám đánh? Tiền việc phí, tiền kiểm tra, phí công tác, muốn đánh tôi sao? Anh hơn hết nên chuẩn bị hai trăm triệu trong túi!”
Anh ta vừa nói vừa đánh giá Triệu Nam Thiên từ trên xuống dưới: “Không phải là tôi khinh thường anh. Nếu anh thật sự có hai trăm triệu, đã không cần thuê nhà khắp nơi rồi đúng không?”
Triệu Nam Thiên không cam tâm, Trần Quân nói không sai, chỉ cần anh ta không ra tay trước, mình thật sự không làm gì được anh ta.
Trong thời đại pháp chế, đánh người xong muốn bỏ đi hầu như là không thể, chẳng qua chính là công hoặc tư.
Về tư, anh không có khả năng đấu lại, hai trăm triệu coi như ít đi, nếu Trần Quân thật sự muốn lừa bịp anh, thì bốn trăm triệu cũng kham không nổi.
Còn về công, đội ngũ luật sư đứng sau dì Đào có thể mượn chuyện cỏn con này khiến anh phải ăn Tết trong tù.
Triệu Nam Thiên trong lòng có cảm giác thất bại sâu sắc, nhà họ Tô có tiền có quyền, giống như một ngọn núi trước mặt anh.
Không thể trở mình, san cũng không phẳng, lại ép đến mức anh gần như không thể thở được.
Trần Quân nói tiếp: “Có vẻ như anh cũng là người thông minh, khuyên anh một câu, đừng làm phiền tôi, tôi cũng không muốn gây rắc rối cho người khác, mọi người đều yên ổn thì tốt biết bao?”
Triệu Nam Thiên cau mày hỏi: “Dì Đào thực sự muốn làm mọi chuyện đến mức tuyệt tình như vậy?”
Trần Quân thành thật nói: “Triệu Nam Thiên, thật ra tôi không muốn nhằm vào anh, chỉ là cô cả và anh không phải người cùng một thế giới, điều kiện của anh cũng không tệ, tại sao cứ phải quấn lấy cô cả?”
Triệu Nam Thiên hai tay đút túi nói: “Đôi chân ở trên người Tô Mục Tuyết, nếu muốn trở về thì tự cô ấy đi về, tôi cũng không có ngăn cản cô ấy.”
Trần Quân dần dần mất kiên nhẫn: “Vậy chuyện này không cách nào bàn nữa?”
Triệu Nam Thiên xoay người rời đi: “Chuyện này anh đã tìm sai người rồi, bàn với tôi không có tác dụng!”
Cái gì mà hai người hai thế giới?
Có cóc khô mà anh tin vào chuyện tào lao này!
Triệu Nam Thiên buồn phiền đứng bên đường, vừa rồi anh chỉ là muốn thông qua Trần Quân để thăm dò thái độ của dì Đào một chút.
Bây giờ xem ra, thái độ của dì Đào không thể rõ ràng hơn, cạn tàu ráo máng!
Đương nhiên, thái độ cạn tàu ráo máng đó không phải nhằm vào Tô Mục Tuyết mà là nhằm vào anh.
Một khi tìm không ra nhà, Tô Mục Tuyết cũng không thể ngủ ngoài đường.
Nhà họ Ngụy, Từ Hoa Dương đều là những sự lựa chọn mà dì Đào có thể chấp nhận được.
Tệ hơn nữa, Tô Mục Tuyết có thể đến nhà bạn.
Nhưng anh thì sao? Cũng không thể mặt dày đi theo cô.
Cuộc sống hai người một khi không thể hòa hợp, mối quan hệ yêu đương vừa mới xác lập cũng chỉ tồn tại được trên danh nghĩa.