Chương
Thật ra Triệu Nam Thiên vẫn còn một sự lựa chọn cuối cùng, căn nhà cũ ở vùng Giang Bắc.
Tiền nhà không tính, hoàn toàn không tốn phí quản lí tài sản, tiền điện nước càng rẻ hơn.
Bên phía anh cả cũng sẽ không nói gì, còn về phía mẹ, chắc chắn cũng sẽ tán thành hai tay.
Chỉ là Tô Mục Tuyết có đồng ý hay không?
Mặc dù căn nhà cũ vẫn tính là sạch sẽ, nhưng môi trường xung quanh vừa cũ vừa nát, vả lại cách Tô Phong cũng khá xa.
Không nói đến cái khác, mỗi ngày đi làm phải mất hơn nửa tiếng lái xe.
Cô ấy sẽ đồng ý không?
Xem ra chỉ có thể về thương lượng lại với cô.
Triệu Nam Thiên đau đầu, bận rộn suốt một ngày, chuyện nhà cửa vẫn chưa thể chắc chắn, một lát nữa quay về làm nên nói sao với Tô Mục Tuyết đây?
Đang nghĩ, tiếng động cơ gầm rú vang lên bên tai!
Triệu Nam Thiên vừa ngẩng đầu nhìn, chiếc xe Sagitar của Trần Quân đã lao thẳng tới, tốc độ rất nhanh, dường như không hề có ý giảm tốc độ.
Anh nheo mắt đứng nguyên tại chỗ, cũng không có ý tránh ra, ánh mắt anh ghim vào buồng lái.
Cách một tấm kính chắn gió, ánh mắt hai người đâm thẳng vào nhau!
Chính vào lúc đầu xe còn cách anh khoảng hai ba mét, xe hơi đột nhiên đổi hướng.
Thân xe sượt qua người anh đầy nguy hiểm, cơn gió lạnh buốt thổi góc áo anh bay lên.
Triệu Nam Thiên hiểu ý của Trần Quân, vừa rồi đơn thuần chỉ là cảnh cáo, nếu tương lai có một ngày tình hình phát triển đến mức không thể khống chế, anh ta sẽ không ngại mà sử dụng một thủ đoạn khác.
Mặt khác, Trần Quân sau khi nghĩ lại tình cảnh vừa rồi, tâm trạng phút chốc nặng nề chưa từng thấy.
Bên cạnh Tô Mục Tuyết trước giờ chưa từng thiếu người theo đuổi, dưới sự gợi ý âm thầm của dì Đào, anh ta ra mặt cảnh cáo không chỉ một lần những thằng nhóc nhà giàu không biết tự lượng sức mình kia.
Phương pháp vừa rồi cũng đã dùng nhiều lần, người vô dụng nhất, thậm chí còn bị dọa sợ tè ra quần.
Nhưng Triệu Nam Thiên lại khác, dáng người thẳng tắp như cây tùng đó không hề lay chuyển, nhất là trong ánh mắt ấy như ẩn chứa điều gì đó, khiến anh ta theo bản năng hốt hoảng.
Trần Quân đã từng nhờ những người bạn trong quân đội giúp anh ta điều tra gốc gác của Triệu Nam Thiên, một lí lịch nhập ngũ rất phổ biến, không hề có chỗ đặc biệt nào.
Anh ta nghĩ không ra, một người lính xuất ngũ hết sức bình thường, sao có thể đem lại ảo giác đó cho anh ta?
Năm đó lúc Trần Quân nhập ngũ cũng là đội lính tiên phong, việc rèn luyện sau khi xuất ngũ chưa hề suy sút, tuy rằng tố chất cơ thể có điểm không bằng được lúc đỉnh cao, nhưng cũng sẽ không cách biệt quá lớn.
Hai lần cùng Triệu Nam Thiên giao đấu, đều khiến anh ta có chút lực bất tòng tâm.
Cảm giác đó rất kì quái, giống như là anh ta đã dùng hết sức mình, còn Triệu Nam Thiên từ đầu đến cuối vẫn còn thừa sức lực.
Trần Quân không hiểu, nếu thằng nhóc này thật sự lợi hại như vậy, sao ở trong quân đội lại không có tiếng tăm gì?
Tất nhiên, điều khiến anh ta kiêng sợ, chính là lần trước gặp thằng nhóc này ở câu lạc bộ.
Sau sự việc lần đó Trần Quân đã nghe ngóng được, mặc dù không điều tra được cái cụ thể, có điều thông qua chiếc xe đó cũng đoán được sơ sơ một chút.