Chương
Hùng Phi, một thằng nhóc được xưng là “Đại Hùng” trong giới.
Tính tình nóng nảy, rất ít phục người khác, một tên lính càng quấy từ đầu đến cuối, cũng là con nhà lính đời thứ hai có tiếng ở Đông Châu.
Cha của anh ta, chính là thành viên của “Hội liên hiệp Cựu chiến binh Lữ đoàn nhảy dù XX Đông Châu”.
Trước khi xuất ngũ, ông ta là người chỉ huy đứng thứ hai của bộ phận thực quyền nào đó, tại khu vực quân sự Đông Châu có tầm ảnh hưởng hết sức quan trọng.
Vốn dĩ giữa hai người chẳng có mối liên hệ bức thiết nào, chỉ là thông qua một tin tức ngắn gọn khiến anh ta phát hiện ra điều bất thường.
Triệu Nam Thiên và Hùng Phi nhập ngũ cùng một năm, hơn nữa thời gian xuất ngũ trước sau chỉ cách nhau vài ngày.
Tuy rằng hai người thuộc về hai đội binh lính khác nhau, nhưng thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Càng huống chi, thông qua một cuộc điện thoại, liền có thể gọi Hùng Phi đến giúp đỡ, chuyện này vốn dĩ đã lộ ra điểm kì lạ rồi!
Trần Quân không tin điều kì dị, lại điều tra sâu vào, kết quả vấp phải một sự cản trở không giải thích được.
Đến nỗi người bạn tiết lộ tin tức cho anh ta cũng bị cảnh cáo nghiêm trọng.
Không còn sự lựa chọn nào khác, anh ta chỉ đành bỏ cuộc.
Hiện tại Trần Quân không lo những thứ khác, mà sợ Triệu Nam Thiên tìm đến Hùng Phi.
Với năng lực của nhà họ Hùng, tìm một căn nhà ở Đông Châu vô cùng đơn giản,có điều dùng thủ đoạn đối phó với những người bình thường, áp dụng lên Hùng Phi rõ ràng vô dụng.
Nhưng nếu như Triệu Nam Thiên thật sự đi đến bước này, anh ta nên giải thích thế nào với cô chủ đây?
Khi Triệu Nam Thiên quay về, đã là một tiếng sau, trên đường thuận tiện mua về một ít thức ăn.
Vừa nấu cơm tối xong, Tô Mục Tuyết đúng giờ tan làm.
“Thơm quá, đói chết mất!”
Cô vứt túi xách qua một bên, không nhịn được chạy tới bên bàn ăn quạt quạt mũi.
“Rửa tay trước.”
“Sao thế, dáng vẻ hận thù cay đắng này là sao? Tìm nhà không thuận lợi sao?”
Triệu Nam Thiên không biết mở miệng thế nào, ậm ờ nói: “Ăn cơm xong rồi nói.”
Ăn xong cơm tối, Tô Mục Tuyết lại hỏi: “Nói đi, có phải anh gặp phiền phức gì rồi không?”
Triệu Nam Thiên không nhắc đến chuyện hôm nay: “Không sao, nhà hôm nay tìm được không vừa ý lắm, ngày mai anh lại ra ngoài tìm tiếp.”
Một ngôi nhà làm Tô Mục Tuyết hài lòng mà thôi, thật ra với anh mà nói không khó.
Chỉ là anh không muốn cầu xin người khác, nếu như không phải thực sự bị ép buộc, chắc chắn anh sẽ không mở miệng.
Nếu không thì làm gì phiền phức đến như vậy?
Mặc dù bố qua đời đã nhiều năm, nhưng quan hệ cũ vẫn còn, chỉ cần anh đồng ý, một cuộc điện thoại liền có thể xử lí xong việc này.
Triệu Nam Thiên nghĩ, điểm này có thể là di truyền từ mẹ anh.