Chương 130 “Đúng, tôi nhớ rõ trước kia cô không phải học y, sao đột nhiên cô lại biết đến cái này?” Ánh mắt Hoắc Tư Tước thản nhiên nhìn chăm chú vào bàn tay mình vừa bị bắt mạch, nơi đó còn lưu lại một chút hơi lạnh, giống như là một luồng gió chen vào trong khe hở cửa sổ thủy tinh. Cảm xúc tuy không mãnh liệt nhưng rất rõ ràng. “Hoắc tổng, anh đúng thật hay quên. Anh quên nhà ông ngoại tôi là thầy thuốc Đông y có tiếng sao? Mẹ tôi từ nhỏ đã theo ông ngoại tôi học Trung y, sau khi lớn lên lại kế thừa nghề y của ông. Nếu không phải gả cho cha tôi, bà hẳn là người thừa kế của Đỗ gia rồi.” Ôn Hủ Hủ vừa từ trong túi rút ra một cây kim vừa nhỏ vừa dài, khóe miệng mang theo ý châm chọc nói. Hoắc Tư Tước nghẹn họng. Quả thật, hắn đã quên cái này. Nhà cậu cô không phải cũng đang kinh doanh thuốc Đông y sao? Thật đáng tiếc, vì Đỗ Hoa Sanh không theo cái nghề này. Trước kia quy mô trung y Đỗ thị vô cùng bề thế. Nhưng đến tay của Đỗ Hoa Sanh lần lần suy tàn, nếu không có người đàn bà tên Lưu Bội kia chống đỡ, không biết hiện tại lăn lộn thành cái dạng gì. Hoắc Tư Tước không tự làm mất mặt mình nữa, hắn chuyên tâm chờ Ôn Hủ Hủ châm cứu cho. “A……” Đúng như mọi lần, không tới hai giây, trên đỉnh đầu truyền đến một trận đau đớn rồi lan dần về phía sau. Một cảm giác tê dại lan ra dưới da đầu. Ôn Hủ Hủ từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng liếc hắn một cái: “Chịu đựng chờ một chút!” Hoắc Tư Tước: “……” Người phụ nữ chết tiệt này, hắn đâu có nói không chịu đựng được. Sau vài lần đâm kim thì cuối cùng Hoắc Tư Tước đã giảm bớt cơn đau. Vừa giảm bớt đau thì tâm tình cũng tốt lên, hắn lại bắt đầu hỏi: “Vậy mấy năm nay cô ở nước ngoài ngoại trừ cái này, cô còn làm gì nữa? Ý tôi là về phương diện học tập.” Ôn Hủ Hủ nghe vậy, khóe miệng càng châm chọc: “Hoắc tổng, mấy năm nay tôi ở nước ngoài chỉ mong sống tốt, không đi du lịch, cũng không có thời gian đi học.” “Vậy ý của cô, năm đó sau khi thi trượt kỳ thi tuyển sinh ở Trung Quốc. Cô đã ra nước ngoài và chưa có học gì cả?” “Đúng vậy, tôi chưa từng học qua, văn hóa của tôi thấp cũng chỉ ở cấp trung học thôi. Hoắc tổng, bây giờ có phải anh đặc biệt thấy hối hận khi đã để tôi trị bệnh cho anh không?” Ôn Hủ Hủ không nhịn được, cô buông châm trong tay xuống, ngữ khí bắt đầu trở nên sắc bén, tựa như những chiếc gai trên người cô bắt đầu dựng lên. Năm năm nay, cô quả thật không đi học qua bất cứ lớp học nào. Cô không có thời gian, cô phải chăm hai con đang gào khóc đòi ăn. Một mình cô đưa theo hai đứa con thơ đi đến mảnh đất xa lạ. Cô cần phải nuôi sống bản thân và cả nuôi sống hai con, thì thời gian đâu để cô đi học? Người đàn ông này vĩnh viễn cũng sẽ không biết. Năm năm qua, cô đã chịu bao nhiêu khổ sở, và vượt qua nó như thế nào?! Hơn nữa, năm đó cô từ bỏ việc học của mình không phải vì không thi đậu! Mà là cô vì muốn gả cho hắn. Cô giấu mọi người đem thư thông báo trúng tuyển của học viện kinh tế nổi danh nhất nước Y của mình xé đi.