Chương 131 Ôn Hủ Hủ hận đến nỗi nắm chặt cây kim trong tay. Hoắc Tư Tước không ngờ cô lại cực đoan như vậy, chẳng qua hắn chỉ vì muốn xác nhận một chuyện mới hỏi những điều này, cô giận dữ như vậy làm gì? Chính cô không thi đậu, còn trách hắn? Đúng là có bệnh! Hoắc Tư Tước không hỏi thêm nữa. Tuy nhiên, dù cho hắn không hỏi hắn cũng đã biết. Bởi vì không bao lâu sau, người phụ nữ này liền viết cho hắn một tờ đơn thuốc, mà trên đơn thuốc này có chữ viết rất giống nét chữ ban ngày để lại trong văn phòng của hắn trong tờ giấy viết tiếng Nhật kia . Vậy người phụ nữ này rốt cuộc còn giấu diếm hắn những gì nữa? Hoắc Tư Tước có chút hỗn loạn. Ôn Hủ Hủ đang rất bực bội vì những tranh chấp với hắn. Sau khi cô viết xong đơn thuốc lập tức thu dọn túi kim châm cứu của mình chuẩn bị rời đi. Cái nơi quỷ quái này, Ôn Hủ Hủ đã chịu đựng đến cực hạn, từ nay về sau cô sẽ không bao giờ tới nữa. Nhưng ngay khi cô định đứng lên, người đàn ông nằm trên sô pha bỗng mở miệng: “Ôn Hủ Hủ, cô có nói về vấn đề Hoắc Dận đi nhà trẻ. Nếu cô có biện pháp, tôi có thể cho cô thử xem.” Cái gì? Ôn Hủ Hủ lập tức dừng bước. Cô chính là như vậy, mặc kệ mình bị bắt nạt bao nhiêu, khổ sở bao nhiêu, nhưng chỉ cần liên quan đến con thì cô liền không khống chế được lại mềm nhũn xuống. “Anh nói…… Là thật?” “Phải, nhưng tôi nói trước, Hoắc Dận đã có tâm lý bài xích nhà trẻ. Nếu như cô làm không đúng, khiến con bị tổn thương lớn hơn nữa, vậy thì cô cút đi!” Người đàn ông này nhắm mắt lại nằm ở đó, vì hiệu quả trị liệu hắn nói chuyện cũng đã không được mạch lạc cho lắm. Nhưng những chữ kia, vẫn có thể nghe ra. Ôn Hủ Hủ lập tức cam đoan với hắn: “Không đâu, anh yên tâm, tôi là bác sĩ tôi không thể không hiểu chuyện này.” Giọng Ôn Hủ Hủ vẫn lạnh lùng mà bình tĩnh. Nhưng chỉ cần chăm chú lắng nghe, sẽ phát hiện ra đã có sự khác biệt so với vừa rồi. Vừa rồi mỗi một câu cô nói ra đều mang theo một ý chán ghét, không kiên nhẫn. Nhưng hiện tại, đã rõ ràng hoạt bát và mạnh mẽ hơn. Khóe miệng Hoắc Tư Tước xẹt qua một tia cười lạnh rồi chìm vào giấc ngủ thật sâu. Ôn Hủ Hủ dừng lại một giây, có lẽ do bất ngờ đến quá đột ngộ cô chưa kịp thích ứng. Phải qua hơn mười giây sau, cô mới giật mình đứng dậy khỏi ghế, vui vẻ chạy vòng quanh đến vài vòng! “Dận Dận, tốt quá!! Mẹ có thể dẫn con đi nhà trẻ!! Ha ha ha ha…” Ôn Hủ Hủ vui vẻ nở nụ cười. Suốt một ngày trên mặt cô cũng lại thấy được nụ cười. Tuy rằng vẫn còn mệt mỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng còn tái nhợt nhưng tâm trạng của cô lúc này rất tốt. Đôi khi hạnh phúc của một người mẹ đơn giản như vậy. Đêm hôm đó Ôn Hủ Hủ vui vẻ về nhà. Trong nhà, hai con của cô đã tự giác đi ngủ sớm. Cô thấy vậy liền tiến vào trong phòng hôn hai con sau đó đi tắm rửa.