Chương 362 Vì thế đi được nửa đường, cô ôm lấy Mặc Bảo chìm vào giấc ngủ. Mặc Bảo vẫn không lên tiếng. Cậu không sợ ba trách mình, cậu cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn xin lỗi nào. Sau khi đến vịnh Thiển Thủy, Hoắc Tư Tước ôm Ôn Hủ Hủ xuống xe. Mặc Bảo vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đi theo phía sau ba mẹ. Mãi cho đến khi một nhà ba người đã vào trong biệt thự, cậu mới dừng lại đứng trong phòng khách. Cậu nhìn thấy một đôi giày nhỏ màu hồng, đó là của em gái. Em gái? Cậu cuối cùng cũng có chút phản ứng, sau đó co giò nhanh chóng chạy lên lầu, đi vào phòng em gái. Quả nhiên khi Mặc Bảo vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cô bé đang ngủ say nằm trong chăn nhỏ, trên mặt còn có hai vệt nước mắt. “Nhược Nhược, anh xin lỗi……” Khóe mắt cậu đỏ hoe. Cậu mới năm tuổi, ngồi ở trên giường nhỏ của em gái thật lâu. Mặc Bảo cảm thấy áy náy không thể tha thứ cho mình. Hôm nay, sau khi cậu và Hoắc Dận bị Hoắc Tư Tinh cưỡng ép đón về nhà cổ, cậu vốn định chuồn ra đến nhà trẻ đón em gái. Nhưng khi cậu chạy được ra ngoài, lại nghe được khắp nơi đều đang nói ở bệnh viện có bác sĩ tên Nancy đã giết người! Sau đó cậu hoảng hốt, lập tức gọi điện thoại cho ba. Nhưng Mặc Bảo gọi suốt một ngày, cũng không thể gọi được cho ba. Trong tình huống cậu nghe tin mẹ bị cảnh sát bắt đi, cậu chỉ còn cách duy nhất là tìm đến chú Kiều. Vậy có thể tha thứ cho ba không? Không thể! Hoắc Tư Tước đưa Ôn Hủ Hủ lên lầu ba. Có thể là hắn đang lo lắng nếu để cô ở lại lầu hai, thì sẽ bị hai đứa nhỏ quấy rầy đến cô. Hoặc phải chăng là hắn thấy tình trạng của cô hiện tại không được yên tâm, sợ cô đêm hôm lại xảy ra chuyện gì. Sau khi cân nhắc kỹ càng hắn liền đưa cô lên phòng ngủ ở lầu ba. Một nơi riêng tư nhiều năm như vậy chưa từng có bất cứ người phụ nữ nào lui tới ở lại. “Ông chủ, cái này…… cô Ôn không sao chứ? Có muốn mời bác sĩ đến khám không?” Dì Vương lúc này cũng bị đánh thức, dì nghe được động tĩnh phía trên, vội vàng đi lên xem. Nhưng Hoắc Tư Tước chỉ lạnh lùng lắc đầu. Sau đó, hắn cũng mặc kệ người phụ nữ đang nằm trong lòng mình có bẩn đến đâu, hắn cũng trực tiếp đặt cô lên giường của mình. Dì Vương: “……” “Còn có việc gì không?” “Không…… không có. Nếu không có việc gì nữa, tôi xuống dưới chăm sóc cho tiểu thiếu gia Mặc Mặc. Lúc nãy tôi thấy cậu ấy cũng trở về cùng ngài.” Dì Vương vội vàng tìm một cái cớ rời đi. Lúc này Hoắc Tư Tước mới nhớ tới con trai. Cúi đầu nhìn người phụ nữ được mình đặt trên giường, lông mày hắn nhíu lại mở miệng: “Ừ, dì nói với thằng bé tắm rửa thay quần áo trước, lát nữa ba sẽ xuống tìm nó.”