Vô Tự Thiên Thư

chương 249: chân nhân phát uy

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn mở miệng đã gọi tên của Tùng Phong, nếu là người bên ngoài nghe được khẳng định là muốn lập tức quát lớn, hoàn hảo giờ phút này Hiểu Lâm mang theo mọi người sang bên cạnh nói chuyện với nhau, cuối cùng không tạo thành tao động. Hiểu Lâm nghe lời vô lễ của Mạt Chược chân nhân, vốn cũng muốn quát lớn, nhưng đối phương lại nói đúng ngay điểm tử huyệt, tiểu nha đầu nhất thời quên cả tức giận, trừng mắt hỏi: " Sao ngươi biết cả việc này?"

Mạt Chược chân nhân nói: " Xem ra quả nhiên là vậy, trách không được Vân Vụ Tán này không thuần."

Hiểu Lâm mắng: " Hoàng Sơn luyện dược thiên hạ đệ nhất, làm gì tới phiên ngươi hươ tay múa chân, thiên hạ luyện dược phương pháp đều là như vậy, chẳng lẽ còn biện pháp khác sao?"

Mạt Chược chân nhân cũng không vô nghĩa, đưa tay một chiêu, nhất thời chụp lấy ngọc giản trên bàn lăng không đi tới, vận khởi công lực, ở bên trên ngọc giản khắc xuống hơn mười chữ, Tiểu Khai liếc mắt, thấy đó là phương thuốc.

Tiểu đồ đệ đang bán thuốc bỗng nhiên không thấy ngọc giản, nhất thời quay đầu mắng: " Tiểu tặc làm sao dám…"

Mắng được một nửa, Hiểu Lâm lại ác hung hăng trừng mắt, tiểu đồ đệ nhanh nhanh che miệng, quay đầu đi.

Mạt Chược chân nhân đối với việc này như không thấy, trực tiếp đưa ngọc giản cho Hiểu Lâm: " Ngươi lấy phương thuốc này đưa cho Tùng Phong nhìn xem, nếu hắn có thể hiểu được, thì coi như thiên tư của hắn cũng được, nếu hắn xem không hiểu, đó là sỉ nhục của Hoàng Sơn."

Lời này khẩu khí thật lớn, tiểu nha đầu ngược lại có điểm bị trấn át, ngạc nhiên nhìn Mạt Chược chân nhân, muốn hỏi hắn là ai, rồi lại chẳng biết hỏi từ đâu, Tiểu Khai ở bên cạnh nhìn thấy, nhanh tay kéo bốn vị chân nhân bỏ đi, trong miệng nói: " Hiểu Lâm, không cần tiễn nữa."

Mọi người đi ra bảy, tám bước, mới ẩn ẩn nghe được phía sau truyền đến tiếng hô yêu kiều của tiểu nha đầu.

Bên cạnh Hoàng Sơn là quầy hàng của Thanh Thành, mọi người liền thuận thế tiêu sái đi vào.

Đương kim tu chân giới có tứ đại linh dược, Nga Mi Tạo Hóa Đan, Hoàng Sơn Vân Vụ Tán, Thanh Thành Cửu U Hoàn, Lưu Vân Thủy Tạ Thiên Hương Phấn. Bốn thứ này đều là thứ người tu chân cầu mong có được, cũng là trường kỳ cung không ứng cầu, cho nên, muốn hỏi tiên đạo luận kiếm đại hội ai có số người đến xếp hàng cao nhất, đương nhiên là bốn phái này, ngay cả những linh dược giả mạo bên ngoài, cũng đã là giả mạo bốn phái này nhiều nhất, cho nên Côn Lôn và Thục Sơn, luôn luôn xưng danh nhờ công pháp và lịch sử lâu đời, về phần luyện dược, ngược lại không có chiêu bài gì.

Quầy bán thuốc của phái Thanh Thành xem ra đều là nhập môn đệ tử, nhìn bước chân yếu ớt, có lẽ chỉ vừa mới học được ngự kiếm phi hành. Đừng xem đám đệ tử này thực lực yếu kém, nhưng khí phái lại lớn, mỗi người đều dùng ánh mắt xem, người tu chân bên ngoài tay cầm thanh ngọc bạch ngọc, các màu bảo bối muốn mua thuốc, bọn họ dù bận rộn vẫn ung dung chậm rãi, ngẫu nhiên còn đứng nghỉ ngơi tâm sự một lát, Tiểu Khai mới liếc mắt nhìn, liền nhịn không được lắc đầu, nghĩ thầm: " Thái độ này, thật là kém xa Hoàng Sơn." Nguồn:

Đang muốn đi đến, chợt nghe được một thanh âm âm dương quái khí tức giận nói: " Di, đây không phải Điền tông chủ của Linh Sơn phái hay sao, ngươi như thế nào lại đến đây nữa rồi?" Người nói chuyện, chính là một đệ tử của phái Thanh Thành.

Vẻ mặt Điền Tử Câm có vẻ nghiêm túc, vừa muốn nói chuyện, nghĩ nghĩ rồi im lặng, quay đầu nhìn Tiểu Khai.

Ánh mắt đệ tử này nhìn tới, nhìn thấy Tiểu Khai không ngờ còn cười to: " Ha ha, các ngươi xem, Điền tông chủ còn hiềm một người không đủ mất mặt, lần này còn mang tới tiểu người hầu đây." Phía sau có mấy đệ tử thò đầu nhìn thấy, nhất thời hống lên cười to.

Hiển nhiên, mấy đệ tử này chưa từng tham dự trận chiến Hãm Không Đảo, cũng chưa từng nhìn thấy qua dung mạo Tiểu Khai, điều này cũng khó trách, năm đó đi Hãm Không Đảo đều là cao thủ, làm gì có mấy con tôm mới nhập môn này.

Điền Tử Câm có điểm muốn cười, nhìn vẻ mặt Tiểu Khai, lại ẩn ẩn có điểm vì mấy đệ tử Thanh Thành lo lắng, còn muốn nói gì đó, liền cảm thấy trước mặt hoa lên: " Ba ba ba ba" Cả mấy cái tát vang lên thanh thúy, lại ngẩng đầu nhìn, Bác Học chân nhân sắc mặt đã sầm xuống đứng ngay trước mặt mấy đệ tử Thanh Thành, không hề nghi vấn, vừa rồi mấy cái tát đều là do hắn làm ra.

Điền Tử Câm nhìn thấy trong lòng phát run, thân pháp vừa rồi, động tác kia, với thực lực nửa năm khổ luyện Thất Sắc tâm pháp của hắn, cư nhiên ngay cả một chút hình bóng cũng nắm bắt không được, bốn vị chân nhân này dĩ nhiên cũng có vai diễn vô cùng oai phong tới cực điểm.

Mấy Thanh Thành đệ tử bị đánh tới phát mộng, ôm mặt nửa ngày mới phản ứng tới, người thứ nhất chính là người đầu tiên lên tiếng, hắn ngẩng đầu lên mở to miệng mắng: " ** Ngươi…"

" Ba!"

" Phốc!"

Tiếng mắng bị sanh sanh cắt đứt, sau đó phát ra hai thanh âm, tiếng đầu tiên là cái tát, tiếng thứ hai là cái răng bị văng ra rớt xuống mặt đất.

" Ngươi…ngươi…" Vị nhân huynh này ôm miệng, thần tình đều là hoảng sợ, miệng ậm ừ không rõ quát: " dĩ ứng cảm a ta( ngươi dám đánh ta)? Ta là hành tỉnh phái( ta chính là phái Thanh Thành đó.)"

Vẻ mặt Bác Học chân nhân lạnh đi, hừ nói: " Phái Thanh Thành hôm nay, cư nhiên rơi xuống bậc này, ta chẳng những muốn đánh ngươi, ta còn muốn đánh hỗn trướng Thanh U kia, nếu không, mặt mũi những vị tiền bối phái Thanh Thành đều bị các ngươi làm mất sạch!"

Hắn nhìn Tiểu Khai gật gật đầu: " Bần đạo nhịn không được muốn động thủ, mong rằng môn chủ đừng nên trách."

Trong bốn vị chân nhân, Tiểu Khai kính trọng nhất chính là vị Bác Học chân nhân này, hôm nay chưởng môn Thanh Thành một ngàn năm trước muốn tự mình chỉnh đốn môn hộ, Tiểu Khai cao hứng còn không kịp, đương nhiên sẽ không kì quái, lập tức liên tục gật đầu: " Ngươi tùy ý."

Bác Học chân nhân liền tùy ý, vậy thực là không xong, hắn vừa ra tay, nhất thời Cửu U Hoàn hô lạp lạp bay vào trong tay, đảo mắt đã trảo được một bó to, đám người tu chân bên ngoài xếp hàng chờ mua thuốc còn tưởng rằng có cướp bóc, nhưng vị đạo nhân cổ quái này dùng sức bóp mạnh, nhất thời bóp nát Cửu U Hoàn trong tay thành bột phấn, năm ngón tay mở ra, mặc cho bột phấn nhẹ nhàng rơi xuống đầy đất.

" Mẹ của ta ơi…chà đạp thiên vật sẽ bị trời phạt đó…" Giờ khắc này, thật nhiều người ở bên ngoài hít một hơi, thở dài, than thở, tiếc hận. Dù sao những viên Cửu U Hoàn này đều là linh dược cao nhất a!

Sau đó thì có người nhịn không được nữa: " Uy, vị đạo hữu này, ngươi muốn cướp chúng ta ngăn không được, dù sao tu vi ngươi quá cao, nhưng bây giờ ngươi làm như vậy, cũng thật là quá phận đi, đây không phải là điển hình hại người không lợi cho mình hay sao chứ?"

Bác Học chân nhân mặc kệ hắn, lại xuất một chiêu, lại chụp một nắm Cửu U Hoàn, lại bóp nát thành bột phấn. Giờ phút này, trong đại sảnh phái Thanh Thành bay đầy hương thuốc, bột phấn trên mặt đất rắc thành một tầng, cả mặt đất đều bị nhiễm thành màu xanh biếc, nhìn qua còn cảm thấy thật xinh đẹp.

Lần này, người bên ngoài rốt cuộc nhịn không được nữa: " Mẹ nó, chúng ta là đến mua thuốc, không phải đến xem ngươi hủy thuốc, dù sao là phái Thanh Thành đang bán, xem mặt mũi Thanh U chưởng môn chúng ta cũng không dám cướp, nhưng bây giờ sáng tỏ là ngươi muốn tiêu hủy Cửu U Hoàn, đại gia còn không lên đoạt, vậy không mua được, thì các huynh đệ cùng xông lên a!"

Một lời này, nói ra được tiếng lòng của mọi người.

" Oanh long" một tiếng, mọi người ác hung hăng vọt đi tới, phi kiếm pháp bảo rối loạn toàn bộ ra tay, đi cướp Cửu U Hoàn còn lại trên bàn.

Bác Học chân nhân hừ lạnh một tiếng, trên người bỗng nhiên lóe lên một đạo kiếm quang đẹp mắt, phi kiếm phong ấn một ngàn năm rốt cuộc xuất trường!

Giờ phút này Bác Học chân nhân, có Ngũ Sắc Thần Thạch làm xương, có thần lực của Phi Thần thủ hộ, cảnh giới tu vi đã như cao đẳng ma tộc, đặt ở tu chân giới, vậy cũng giống như thất phẩm tiểu tiên Thiên Ma Tử nói: " Người tu chân đều là con kiến hôi."

Một kiếm này đi ra ngoài, khắp nơi đều là thanh âm đinh đương, tất cả phi kiếm đều bị chém thành hai nửa, Cửu U Hoàn trên bàn toàn bộ bị chém thành mảnh vỡ, cả một viên cũng không ai cướp được.

Những ai ra tay, có chút thanh kiếm bình thường thì thôi, còn phi kiếm lại cùng tâm thần tương liên, bị bổ như vậy, công lực toàn thân đều tan một nửa, có thể nói là bị thiệt thòi vô cùng thê thảm.

Một kiếm kinh thiên ra tay, nhất thời khắp nơi đều là tử tịch.

Bác Học chân nhân âm thanh lạnh lùng nói: " Thanh Thành thánh dược vốn là tế thế cứu người, Thanh Thành tiền bối truyền xuống phương thuốc, cũng là vì sự phát triển hưng thịnh của tu chân giới, nhưng hôm nay Cửu U Hoàn lại biến thành thứ để đệ tử Thanh Thành dựa vào giương oai diệu võ với người khác, thánh dược như vậy, còn không bằng không cần tới!"

Những lời này vô cùng vang rền, vang vọng trong đại sảnh thật kích động, tất cả người tu chân đều cảm thấy trong lòng run lên, chỉ cảm thấy vị đạo nhân cổ quái này ẩn ẩn có một loại khí thế như núi non biển rộng, có người vốn còn muốn phản bác, lại bị Bác Học chân nhân đảo mắt qua, nhất thời liền ngậm miệng, cũng không còn dám nhổ ra thêm một chữ.

Bác Học chân nhân chậm rãi quay đầu, ánh mắt đảo qua trên mặt mấy đệ tử Thanh Thành, hốt nhiên khe khẽ thở dài: " Các ngươi vốn đều là lương tài mỹ ngọc, nên có tiền đồ rất tốt, nhưng lại bị phái đi làm việc này, lại làm ra những việc vô sỉ như thế, hôm nay tâm cảnh đã long đong, căn cốt bạc nhược ô trọc, mặc dù có tu luyện như thế nào, có lẽ thiên đạo cũng khó thành. Huống chi thiên đạo vốn là ô trọc không chịu nổi, đã không còn gì hay để theo đuổi nữa, các ngươi không bằng trở về thế tục giới đi."

Trong mắt mấy đệ tử Thanh Thành đồng thời lộ ra vẻ hoảng sợ, đều há mồm muốn cầu xin tha thứ, nhưng Bác Học chân nhân có tốc độ làm sao bọn hắn ngăn cản được, đạo kiếm quang sáng tuyết có chút chợt lóe, mấy vị đệ tử Thanh Thành nhất thời cùng " a" một tiếng, té xuống.

Một kiếm này đã phá đi đan điền khí hải của bọn họ, còn muốn tu chân, có lẽ cả đời vô vọng.

Đừng xem Bác Học chân nhân thoạt nhìn tiên phong đạo cốt hiền lành hòa ái, nhưng lần này bộc phát lửa giận, quả thực ra tay thấy máu, Điền Tử Câm cuối cùng hiểu được bốn vị chân nhân này vì sao muốn đi cùng Tiểu Khai, nháo cả nửa ngày, mỗi người đều sánh vai diễn chỉ e thiên hạ không chịu loạn mà thôi.

Mối thù này, Linh Sơn cùng Thanh Thành, thật là kết càng sâu hơn…

Trong đại sảnh phái Thanh Thành mặc dù huyên náo, nhưng bên ngoài lại không có bao nhiêu động tĩnh, tiên đạo luận kiếm đại hội thật sự là quá nhiều người, quá náo nhiệt, chẳng những ở mỗi đại sảnh người vào ra tấp nập, ngay cả những quầy hàng bày trên đất cũng nghẹt người, thời thời khắc khắc đều có người tu chân mua nhầm hàng giả mà đi theo chủ hàng lý luận tranh cãi, nếu còn cãi không được, còn có thể rút kiếm đánh nhau, lại diễn ra những trận quyết đấu. Nói đến đây, là vì hoàn cảnh tu chân bây giờ quả thật quá tốt, hầu tử vừa đi, thiên địa linh khí bị áp lực nhiều năm không phải thất thoát, năm nay, tùy tiện tìm một danh sơn thắng cảnh, tìm một người ăn mặc cổ trang mà hỏi một chút, mười thì đã có bảy là người tu chân, còn lại là hai thứ giả, còn một là bệnh thần kinh.

Cho nên, sáu người bỏ lại những người đứng xem đang trợn mắt há hốc mồm, thản nhiên đi ra cửa, đi vào đại sảnh Côn Lôn phái cách vách.

Sau đó, thì có điểm phát ngây.

Trong đại sảnh Côn Lôn phái người thật ra không ít, vấn đề là mọi người đang xôn xao hỏi nhau: " Di, hôm nay Côn Lôn phái vì sao không có người tới?"Trong đại sảnh Côn Lôn phái không có một đệ tử Côn Lôn nào, cả những giá kệ bày vật phẩm cũng trống không, phảng phất như được rửa ráy hoàn toàn sạch sẽ, Tiểu Khai cau mày suy nghĩ hồi lâu, mới hiểu được, đại khái Côn Lôn Phi Hạc ở tại bờ Dao Trì nhìn thấy mình, trực tiếp bị dọa hách lá gan, trốn tịt không dám tới.

Hắn vừa nói ra suy đoán, bốn vị chân nhân nhất thời liên tục gật đầu: " Không hề nghi vấn, đúng là như thế."Hoàn hảo bốn vị chân nhân cũng không có quan hệ gì với Côn Lôn, nếu không chỉ bằng vào cách làm này của Phi Hạc thượng nhân, cũng đã đủ bị lão tổ tông chửi mắng đến máu chó lâm đầu.Đã Côn Lôn không ai, vậy thì đi sang bên cạnh, lần này, mặt trên đại sảnh đoan đoan chánh chánh viết hai chữ vàng: Nga Mi.

Nơi này rồi lại là một phen quang cảnh, Tiểu Khai tiến vào thì lắp bắp kinh hãi, bởi vì nơi này không chỉ có bán dược phẩm, cư nhiên còn có hoạt động khác." Nơi đây đang làm gì?" Tiểu Khai hỏi Điền Tử Câm: " Lão nhân kia ngồi cao như vậy, còn lắc đầu kể chuyện, như thế nào thoạt nhìn giống như người kể chuyện trong trà lầu, chẳng lẽ là vì mời khách? Khi nào thì tu chân giới lại có bộ dáng như thế tục giới vậy?"

" Này…có thể tính là kể chuyện a, nhưng không phải là chiêu đãi khách…" Điền Tử Câm thoạt nhìn phảng phất muốn cười: " Chưởng môn, ngài đã biết, tiền chưởng môn Nga Mi Tuyết Phong sau có đầu nhập Linh Sơn chúng ta."" Nga, đúng vậy."

Tiểu Khai hiếu kỳ nói: " Tân chưởng môn bọn họ là ai?"Vẻ mặt Điền Tử Câm có vẻ bất nhẫn, thấp giọng nói: " Sau khi Tuyết Phong đi rồi, Nga Mi tự cho là kì sỉ đại nhục, hoàn hảo Nga Mi Tuyết tự bối có ba gã đệ tử, Tuyết Mi đã chết, Tuyết Phong đi rồi, còn lại một đại sư huynh Tuyết Sơn, liền tiếp chưởng môn hộ."

Hắn nghiêng đầu nhìn vị lão nhân kể chuyện, nói tiếp: " Tên kia chính là Tuyết Sơn đến thế tục giới chuyên môn mời đến là danh gia kể chuyện, muốn hắn mỗi ngày ngồi ở chỗ này, chuyên môn ca tụng công đức của chưởng môn, nói chính mình lợi hại như thế nào, thông minh như thế nào, so với phản đồ Tuyết Phong và kẻ vô dụng Tuyết Mi vĩ đại hơn rất nhiều, là chưởng môn tốt nhất của phái Nga Mi từ xưa tới nay, vân vân…"Tiểu Khai rất là kinh ngạc: " Vậy thì có ý nghĩa gì không?"" Đương nhiên là có ý nghĩa."

Điền Tử Câm nói: " Tuyết Sơn này, đã là đại sư huynh, vì điều gì năm đó lại không làm chưởng môn, kỳ thật đúng là bởi vì thiên tư quá thấp, ngài đừng nhìn hắn có bối phận cao nhất Nga Mi, kỳ thật thực lực của hắn còn không bằng đệ tử đời thứ hai, nếu Hoàng Bội cô nương còn đang ở đây, phỏng chừng trong vòng mười chiêu là có thể xử lý hắn. Nghe nói Tuyết Sơn năm đó túc túc bế quan tu luyện hai trăm năm, còn không luyện thành Ngũ Lôi kiếm pháp, Nga Mi chưởng môn lúc đó thật sự chịu không được nữa, mới nhận Tuyết Phong, kết quả Tuyết Phong trời sinh đúng là tu chân kỳ tài, hơn mười năm đã trở thành tu chân giới đệ nhất cao thủ, vì như vậy, chưởng môn mới yên tâm truyền lại ngôi vị chưởng môn cho hắn."

Tiểu Khai lúc này mới giật mình: " Vậy hắn tìm người kể chuyện, đây là bắt buộc tẩy não a."Điền Tử Câm " xích" bật cười: " Cho dù tẩy não, nhưng cũng có thể biên tạo ra điểm quang huy lịch sử, nhưng Tuyết Sơn lại lo lắng vị danh gia kể chuyện này, cho rằng thế tục giới cấp bậc quá thấp, cho nên những gì vị lão nhân gia này kể ra, đều là do Tuyết Sơn tự mình viết ra rồi giao cho hắn.

Ta không biết những đệ tử Nga Mi có bị tẩy não hay không, dù sao ta mỗi lần đến nghe, đều nhịn không được muốn cười."Tiểu Khai buồn cười, liền nghe thử lão nhân kể chuyện, chỉ nghe hắn nói: " Khi đó a, bầu trời thế nhưng có chín mặt trời, quả nhiên là cả năm đại hạn, một giọt mưa cũng không rơi xuống, cây cối chết khô, ruộng đồng toàn bộ nứt nẻ, nứt nẻ đến mức cả trâu rơi vào có thể ngã chết, mẹ ta ơi, đó đúng là dân chúng không sao sống nổi a. Mọi người đều sắp không sao chịu nổi nữa, bọn họ kêu gọi anh hùng đến chửng cứu bọn họ. Sau đó, anh hùng xuất hiện."Nga Mi đệ tử trong đại sảnh phảng phất như đã luyện tập rất tốt, lập tức cùng kêu lên: " Tuyết Sơn chưởng môn chí cao vô thượng oa!"

Lão nhân hít sâu một hơi, thở dài nói: " Hắn cưỡi bạch mã, lưng đeo trường cung, mỗi một cây tên đều dài tới hai thước, trên đầu tên lóng lánh hỏa quang nóng rực, các ngươi biết đó là tên gì không? Đúng vậy, ngươi nói đúng rồi, đó chính là Nga Mi Ngũ Lôi Thiên Tâm Tiễn! Nga, đúng, tiễn và kiếm không giống nhau, kỳ thật năm đó là tiễn, sau đó anh hùng mới tiếp tục luyện, rồi luyện thành kiếm, cho nên nói, Ngũ Lôi Thiên Tâm kiếm pháp bây giờ đó là bản cải tạo, so với trước kia uy lực càng mạnh đại, thần uy của Tuyết Sơn chưởng môn, đó là cái thế vô song a!"Các đệ tử Nga Mi lại ngửa đầu, lại hô lên: " Tuyết Sơn chưởng môn thiên hạ vô địch a!"

Lão nhân vừa lòng vuốt râu, rồi nói tiếp: " Lại nói vị anh hùng này cưỡi ngựa, giơ cung lắp tên, sưu sưu liên thanh, nhất thời đã bắn rơi tám mặt trời, còn lại một mặt trời liền sợ hãi, nói, anh hùng tha mạng a, ta từ nay về sau sẽ không nóng loạn lên nữa, vị anh hùng này chẳng những vô cùng dũng mãnh, hơn nữa còn có lòng nhân từ, hắn nói, tốt lắm, ta buông tha cho ngươi, nhưng ngươi phải nghe lời, từ nay về sau ban ngày đi ra, buổi tối đi xuống, hiểu không? Mặt trời đương nhiên không dám cự tuyệt, vì vậy, nhân loại mới có được ban ngày và đêm tối bình thương. Tốt, nói đến nơi này ta hỏi chư vị một vấn đề, các ngươi nói vị anh hùng này là ai đây? Ta có thể gợi ý một chút, hắn năm đó sử dụng chính là Ngũ Lôi Thiên Tâm tiễn pháp, mà trong tên của hắn, có mang theo một chữ " Tuyết". Nga, ta nhắc lại cho rõ ràng một chút nha, năm đó vị anh hùng kia cưỡi ngựa trắng, mà hôm nay Nga Mi vĩ đại hiện nhâm chưởng môn Tuyết Sơn đạo trưởng, hắn vất vả luyện chế phi kiếm, tên là Bạch Mã kiếm, tên này thật là uy phong ba!"Nga Mi đệ tử nhất khởi cười to, cất cao giọng nói: " Đó chính là Tuyết Sơn chưởng môn của chúng ta a!"

Tiểu Khai nghe được cười lên không ngừng, lắc đầu nói: " Đây không phải là Hậu Nghệ xạ nhật hay sao chứ?"" Đúng vậy." Điền Tử Câm cũng cười: " Tuyết Sơn nghĩ rằng, chỉ cần nói nhiều thêm vài lần, người ta sẽ tin tưởng bắn mặt trời không phải là Hậu Nghệ, mà là chính hắn, cho nên cái gì là chín mặt trời, cái gì là Bạch Mã kiếm, ta cũng không biết hắn làm sao mà liên lạc được vào nhau nữa."

Đã là một hồi nháo kịch, Tiểu Khai cũng không còn hứng thú nhìn thêm, trực tiếp đi thẳng tới nhìn Tạo Hóa Đan do Nga Mi bán ra.Này vừa thấy, lại rùng mình.Hắn nhớ rõ ràng, lúc ấy dưới chân Hoàng Sơn lần đầu tiên nhìn thấy Tạo Hóa Đan thì đó là một viên hạt châu màu đỏ, nhưng bây giờ đập vào mắt lại là một viên màu vàng đất, mặc dù kích cỡ không khác nhau lắm, nhưng hắn nhìn lại, quả thật không cùng một loại

.Điền Tử Câm phảng phất nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, giải thích nói: " Nghe nói phương pháp luyện chế Tạo Hóa Đan là do chưởng môn Nga Mi một mạch đơn truyền, từ sau khi Tuyết Phong rời đi, phái Nga Mi không ai biết luyện, sau khi Tuyết Sơn tiếp chưởng môn hộ, cố gắng sưu tầm trong Nga Mi điển tịch, cư nhiên hắn sưu tầm ra nửa phương thuốc, chỉ bằng vào nửa phương thuốc này luyện dược, hơn nữa tu vi của hắn không đủ, cho nên cuối cùng đã luyện thành thứ này."

Hắn dừng một chút, cười nói: " Nhưng hoàn hảo là bây giờ tu chân giới không thiếu nguyên liệu, hắn luyện dược thì bỏ vào toàn là hàng thật giá thật, vì thế viên Tạo Hóa Đan màu vàng đất này mặc dù công hiệu thua xa trước kia, nhưng cũng miễn cưỡng hữu dụng."Chính vì vậy, Tạo Hóa Đan này chỉ có nửa thành phẩm, cho nên hứng thú của người tu chân cũng giảm đi rất nhiều, ít nhất trong đại sảnh Nga Mi, nhìn không ra tràng cảnh náo nhiệt như Hoàng Sơn và Thanh Thành, Tiểu Khai liếc mắt nhìn thấy trên bàn có một phương ngọc giản, nhất thời nổi lên lòng hiếu kỳ, đi qua quan sát.

Vừa nhìn thấy, Tiểu Khai càng không nén được cười, thật không biết nên khen hay nên mắng.Mấy ngọc giản này cũng không phải là dược phẩm, cũng không phải tiên khí, mà là…Ân, nói như thế nào đây, nếu là ở thế tục giới, nên gọi là " nhân viên lâm thời" ba.Tiểu Khai đứng đối diện ngọc giản, rành mạch xem bản ghi chép.Đạo hào: Tình Không.Bối phận: Nga Mi tứ đại đệ tử.Tu vi: Có thể ngự kiếm phi hành.Chiến đấu lực: Nhập môn cấp.Chiến tích: Giết chết một trăm con sói.Hạng mục phục vụ: Nấu cơm, nấu nước, giặt quần áo, bồi luyện, nói chuyện phiếm.Chinh dụng phí: Một phương thanh ngọc.Thời gian phục vụ: Một ngày.Ý tứ này thực rõ ràng, vị tứ đại đệ tử này vừa mới nhập môn, vừa mới biết phi hành, hắn có thể đánh bại chỉ là thế tục giới dã thú, hắn có thể làm chỉ là chuyện nhà, cho nên, ai cho hắn một khối thanh ngọc bình thường, hắn phải đi giúp người ta làm việc, chỉ đơn giản là như vậy.

Nói trắng ra là, chính là người lao động giá rẻ của tu chân giới.Chuyện này, Tiểu Khai bỗng nhiên nhớ tới lúc còn trẻ từng xem qua tiểu thuyết huyền huyễn, nhớ tới thế giới ma pháp và đấu khí, đám lính đánh thuê trong những công hội được kể lại trong đó.Ngươi không thể không thừa nhận, vị Tuyết Sơn chưởng môn, thật sự rất thú vị, tuyệt đối là một người biết kiếm tiền.Tạo Hóa Đan cũng phái Nga Mi bán cũng bình thường, nhưng ở phía trước mấy ngọc giản này lại vây quanh rất nhiều người tu chân, hiển nhiên, việc làm thêm của phái Nga Mi cũng rất đắt khách.

Điền Tử Câm thấp giọng nói: " Chúng ta đi mua thuốc hay không?"

Tiểu Khai không đáp lời, Trấn Nguyên chân nhân ở phía sau đã thở dài: " Không cần mua, chúng ta đi ra ngoài thôi."

Điền Tử Câm chần chờ nói: " Nhưng Linh Sơn còn có không ít đệ tử bị thương…"

" Giao cho ta đi." Trấn Nguyên chân nhân lập tức nói: " Cùng lắm thì ta cho ngươi phương thuốc chế tạo Tạo Hóa Đan, bảo đảm ngươi luyện ra còn tốt hơn thứ này nhiều."

Nga Mi tiền chưởng môn nói như thế, Điền Tử Câm liền im miệng, phương thuốc của Tạo Hóa Đan, là thứ tốt vô cùng, mọi người đã nói đến như vậy, Điền Tử Câm hắn có ngu ngốc hơn, nếu còn không hiểu được như vậy đã chiếm tiện nghi thì đúng là hết thuốc chữa.

Từ Nga Mi đi ra, đi tới Lưu Vân Thủy Tạ, nơi này cũng là địa phương náo nhiệt, Thiên Hương Phấn của Lưu Vân Thủy Tạ cung không ứng cầu, nữ đệ tử trong đại sảnh càng là mục tiêu đeo đuổi của nhiều người tu chân, đám người Tiểu Khai ở bên ngoài xa xa nhìn thoáng qua, nghĩ thầm dù sao Thiên Hương Phấn có thể trực tiếp đến gặp Lam Điền Ngọc để lấy, vậy không nên quấy rầy việc buôn bán của người ta, vậy cũng không nên tiến vào, nhưng đúng lúc này, ở bên trong truyền đến một tiếng " oanh" vang rền, phảng phất như có bàn tay vỗ lên bàn, sau đó lại nghe được một thanh âm quát: " Đại hội vừa mới bắt đầu, Thiên Hương Phấn lại bán hết rồi, ngươi là đang trêu chọc bổn chưởng môn phải không?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio