Chương : Em đang ở đâu?
Tôi theo sau anh ta đến lối vào
của một nhà hàng beefsteak, đột
nhiên anh dừng bước, sau đó quay
lại nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng, nói:
“Hay là đổi một nhà hàng khác di!”
Vốn dĩ tôi không nhìn thấy,
nhưng khi thấy sắc mặt anh ta
không ổn cho lắm, tôi mới nhìn sang.
Ở cửa sổ bên kia của nhà
hàng, Phó Thắng Nam mặc một bộ
_vest giản dị, anh dùng nĩa cắt
miếng beefsteak đầy thanh lịch và
trang nhã, người ngồi đối diện với
anh không phải là Lâm Hạnh
Nguyên mà là một cô gái khác, tôi
thấy không quen lắm nhưng vẫn
có thể nhận ra đó là ai.
Cháu gái của viện trường Lâm,
Lâm Diên!
Hai người đến đây ăn
beefsteak à?
Thư ký và tổng giám đốc?
“Chúng ta đổi nhà hàng khác
đi!” Cũng không phải trốn tránh,
chỉ là có chút ngượng ngùng, dù là
tình huống nào, sự xuất hiện đột
ngột của tôi chỉ khiến mọi chuyện
xấu đi mà thôi.
Trần Húc Diệu gật đầu, nhưng
một lúc sau anh ta lại nhìn tôi rồi
nói: “Tôi thấy quan hệ giữa hai
người đó không bình thường cho
lắm, cô không định hỏi gì cả sao?”
Một số mạch máu não của tôi
không được lưu thông thì phải, tôi
nhìn anh ta rồi hỏi: “Hỏi cái gì chứ?”
“Ừ ừ!” Anh ta lầm bầm, “Được rồi!”
Tôi liếc nhìn xung quanh thì
thấy một nhà hàng thịt nướng Hàn
Quốc ở góc bên kia, tôi nhẹ nhàng
quay sang chỉ tay về phía nhà
hàng đó: “Qua đó đi!” Đúng lúc
này, chuông điện thoại reo lên.
Là Phó Thắng Nam!
Tôi ngước mắt lên nhìn nhà
hàng, thấy đôi mắt đen láy của anh
ta đang nhìn chằm chằm về hướng
tôi.
Tôi trả lời điện thoại, giọng nói
trầm ấm của anh ta vang lên: “Vào
ăn đi!”
“Em đi với bạn, có vẻ không
tiện cho lắm!”
Mỗi người đều có chuyện
riêng cả, tôi biết rõ chuyện này rất
bất tiện.
Nhìn thấy đôi mắt đen của
anh hơi nheo lại, anh đặt chiếc nĩa
trong tay xuống, ngả ngưỡi về phía
sau, nghiêng đầu nhìn tôi và Trần
Húc Diệu.
Trong giọng nói có chút lạnh
lùng: “Là em thấy bất tiện hay là tôi
bất tiện?”
“Đầu bất tiện!” Sao anh ta lại
rủ tôi qua đó chứ. Ít nhất anh cũng
phải hiểu là, anh và Lâm Khả đang
nói chuyện, đương nhiên sự xuất
hiện đột ngột của tôi và Trần Húc
Diệu sẽ gây bất tiện rồi.
Thấy anh ta ung dung lắc lư ly
rượu, tôi nén sự tức giận trong lòng
rồi bắt máy trả lời: “Tối nay gặp!”
Nói xong, tôi cúp điện thoại rồi
cùng Trần Húc Diệu đi đến nhà
hàng thịt nướng Hàn Quốc ð góc
bên kia.
Chúng tôi tìm một bàn trống
rồi ngồi xuống, Trần Húc Diệu gọi
đồ ăn, chống cằm nhìn tôi: “Cô
không lo Lâm Hạnh Nguyên này
bỏ đi sẽ có một Hạnh Nguyên khác
đến sao?”
Tôi nhẹ nhàng nhấp một
ngụm nước lọc, nhìn anh ta rồi đi
thẳng vào vấn đề chính: “Cậu có
chuyện gì muốn nói với tôi à”
Không được nói chuyện
phiếm, giọng điệu anh ta có chút
chán nản: “Chuyện về thủ đô đấy.
Dường như Phó Thắng Nam có ý
muốn gián đoạn việc tập đoàn Phó
Thiên chuyền đến thủ đô.”
Tôi gật đầu, đáp lại: “Chuyện
này thì tôi biết!”
Anh ta không có chút kinh
ngạc gì cả, nhìn về phía tôi nói:
“Chuyện này không có gì lạ cả.
Điều kỳ lạ là mẹ tôi cũng có ý định
chuyển Trần Thị đến thủ đô.”
“Chuyện này tốt mà!” Thấy
anh ta có chút u sầu, tôi bèn hỏi:
“Thủ đô vốn là trung tâm quốc tế,
nếu chuyền đến đây, sau này có
thể phát triển hơn.” Anh ta nhìn tôi
như một tên ngốc rồi nói. “Là cô
không biết hay giả vờ không biết
vậy? Tập đoàn Phó Thiên độc
chiếm gần một nửa huyết mạch
kinh tế của thành phố Giang Ninh.
Người ta ước tính rằng, tập đoàn
Phó Thiên ð Giang Ninh có nhiều
lợi thế hơn ở thủ đô đấy. Hơn nữa,
ngay từ đầu tập đoàn Phó Thiên
đã có chỉ nhánh ở thủ đô rồi mà”
“Xây dựng chi nhánh ở thủ đô
nhiều năm như vậy nhưng phát
triển lại không bằng Giang Ninh.
Phó Thắng Nam không phải là kẻ
ngốc. Anh ta đang định dời trụ sở
tập đoàn Phó Thiên về thủ đô. Cái
mà anh ta suy xét đến không phải
là công ty, mà là người!”
Tôi hơi khó hiểu trước những
gì mà anh ta vừa nói, đành hỏi lại:
“Ý cậu là gì?”
Anh ta có chút chán chường,
nhìn tôi ngây người ra rồi nói: “Cô
là đồ ngốc có phải không? Mạc
Đình Sinh có ý muốn đào tạo con
gái mình. Lâm Hạnh Nguyên lại sa
vào lưới tình của anh ta, gần người
có quyền lực thì phải biết chớp lấy
cơ hội, cô hiểu chưa?”
Tôi gật đầu, dù sao tôi cũng
không thấy hứng thú cho lắm:
“Nếu Phó Thắng Nam có kế hoạch
như vậy thật, một mình tôi cũng
chẳng thay đồi được gì!”
“Cô muốn thay đổi cục diện
không? Việc cô phải làm bây giờ là
bảo vệ bản thân và tìm cách giành
được nhiều lợi ích nhất trước khi rời
khỏi Phó Thắng Nam.”
Tôi cảm thấy vô cùng kinh
ngạc trước những gì anh ta vừa nói.
Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn
lên, tôi bắt đầu cần mẫn nướng thịt,
cũng đã lâu rồi tôi không ra ngoài
ăn như thế này.
Hình như tôi thấy hơi thèm rồi.
“Thầm Xuân Hinh, cô hiểu ý
tôi chứ?” Trông Trần Húc Diệu
chẳng khác gì một tên thái giám:
“Bây giờ cô phải tự tìm cách đi,
đừng đề đến một ngày đám người
này toan tính, cô chỉ còn tay trắng
mà thôi.”
Tôi đặt thịt nướng vào đĩa của
anh ta, vừa ăn vừa nói: “Chuyện
tương lai vẫn còn sớm mà, cứ ăn
trước đi đãi”
Bọn họ muốn giờ trò với tôi?
Dù sao thì ngoài cái mạng này ra,
tôi cũng chẳng còn gì cả.
Nếu Phó Thắng Nam muốn ly
hôn bây giờ, tôi chỉ cần ký một cái
là xong, trên đời này, ngoài chuyện
sống chết là chuyện lớn, những thứ
khác đều là chuyện tầm thường.
Nói chuyện một lúc lâu mà tôi
không có biến chuyển gì, anh ta
cứng họng thốt lên: “Đúng là gảy
đàn cho trâu nghe mà.”
Một lúc sau, anh ta nhìn bụng
tôi rồi khựng lại: “Bụng to thế này
rồi cô không tính toán gì cho
tương lai của đứa bé hay sao?
Tôi thấy anh ta trông hơi giống
mẹ chồng, bèn đặt đũa xuống, nói:
“Nếu sau này cuộc sống của nó
khó khăn quá thì dựa cả vào cậu đấy!”
Anh ta nghe đến đây thì bật
cười, nheo mắt nói: “Được rồi! Sau
này đề nó nhận tôi là cha đi, tôi sẽ
chuyển nhượng hết tài sản cho nó!”
Anh ta còn chưa uống mà đã
say rồi à
Tôi gắp cho anh ta mấy miếng
thịt. Lúc này đây, tôi thật sự không
biết phải nói gì, chỉ biết bảo anh ăn
nhiều vào.
Anh ta cười rạng rỡ, vừa ăn
vừa nói: “Thẩm Xuân Hinh, tôi nói
thật đấy, sau này nhất định đứa trẻ
phải nhận tôi là cha!”
Điện thoại bên cạnh vang lên,
chính là Phó Thắng Nam.
Tôi không muốn trả lời, nhưng
sau khi chuông reo liên tiếp mấy
lần, Trần Húc Diệu lại hối thúc tôi,
tôi bèn phải nghe máy.
“Đang ở đâu?”
“Quán thịt nướng!”
“Gửi địa chỉ cho tôi!”
Tôi thực sự không muốn nhìn
thấy anh ta, vì vậy tôi có chút ngập
ngừng: “Chúng em sắp ăn xong rồi,
một lúc nữa là về thôi!”
“Cần tôi phát thanh trong
trung tâm mua sắm không?”
Hừm! Tôi hơi tức giận, sao con
người này lại đáng ghét như vậy chứ.
“Từ chỗ anh nhìn sang góc
bên kia là thấy!” Nói xong tôi cúp máy luôn.
Thịt trên bàn đã nướng xong
hết rồi, Trần Húc Diệu thấy tôi ăn
nhiều thì cười nói: “Có cần gọi
thêm không?”
Tôi gật đầu. Một lúc nữa, Phó
Thắng Nam đến, không chừng anh
lại ngồi cạnh xem tôi ăn.
Khoảng hai phút sau, Phó
Thắng Nam bước vào.
Anh tự nhiên ngồi xuống bên
cạnh tôi, đặt tay sau lưng tôi, nhìn
thức ăn trên bàn rồi hỏi: “Em muốn
ăn gì nữa?”
“Em no rồi!” Đúng là tôi đang
cảm thấy rất no. Vừa rồi hầu như
toàn bộ đồ ăn đều do một mình tôi
ăn cả.
“Đã gọi rồi!” Trần Húc Diệu
liếc nhìn anh ta một cái rồi nói:
“Hôm nay giám đốc Phó rất bận nhỉ!
Phó Thắng Nam liếc nhẹ anh
ta một cái, rồi đáp lại: “Vẫn ồn.”
Vốn con người Trần Húc Diệu
không nói được lời nào tử tế, tôi
cũng không hi vọng anh ta sẽ nói
câu nào hay, nhưng bất ngỡ là anh
ta lại thằng thắn nói rằng: “Tôi nghĩ
cô ấy vừa rồi trẻ hơn tổng giám đốc
Phó một giáp đấy! Gần đây tổng
giám đốc Phó thích gặm cỏ non à?
Tôi không khỏi ngây người, tay
đang cầm ly rượu cũng cứng đờ.
Có phải anh ta đang thách thức
giới hạn của Phó Thắng Nam không?
Sắc mặt Phó Thắng Nam anh
ta lạnh lùng và bình tĩnh, thậm chí
còn mỉm cười đáp lại: “Vậy cậu
thích phụ nữ đang có thai hay sao?”
Đọc full tại truyen.one