Chương : Chỉ là người tôi thích là phụ nữ có thai
“Phụt!” Tôi còn chưa uống
xong ngụm nước, không nhịn được
mà phun cả ra ngoài.
Phó Thắng Nam liếc nhìn tôi
một cái, anh tao nhã rút mấy tờ
khăn giấy ra lau cho tôi. Tôi hơi
thấp thỏm, cầm lấy giấy tự lau.
Sắc mặt Trần Húc Diệu không
tốt lắm, anh ta nói với vẻ vô cùng tự
tin: “Cũng không hẳn, chỉ có điều
người mà tôi thích là phụ nữ có thai thôi.”
Ôi trời!
Tôi bất giác trừng anh ta một
cái, tên này định đùa với lửa sao?
Anh ta tránh ánh mắt của tôi,
nhìn Phó Thắng Nam với vẻ mặt
kiên định không chút đắn đo nào.
Phó Thắng Nam vẫn tao nhã,
nhẹ nhàng đáp trả: “Đáng tiếc thật,
người phụ nữ có thai này đã kết
hôn và đang làm mẹ rồi, cậu không
còn cơ hội nữa đâu.”
“Cũng không hẳn vậy đâu,
nhiều người vẫn tái hôn đó thôi. Khi
còn trẻ cô ấy bồng bột gả nhầm
người, tái hôn là chuyện sớm hay
muộn mà thôi!”
Tôi nghe không lọt tai chút
nào, cảm thấy chuyện này đúng là
nhàm chán quá, tôi đứng dậy nói:
“Em ăn no rồi, mọi người cứ từ từ
nói chuyện!”
Tôi đứng dậy di ra ngoài, phía
sau còn vang lên giọng nói không
sợ chết của Trần Húc Diệu: “Xuân
Hinh, chúng ta đã nói rõ rồi đó, sau
này con cô sẽ nhận tôi làm cha
nuôi, nếu không thì làm cha ruột
cũng được mà!”
Tôi đi nhanh hơn, vất hết
những lời nói đó phía sau lưng.
Xe dừng ở bên ngoài trung
tâm thương mại, đi mấy bước là tới
chỗ đỗ xe, Phó Thắng Nam cũng đi
lên theo, sắc mặt anh u ám, khủng
bố không tả nồi.
Tôi khời động xe rồi nói: “Thắt
dây an toàn vào!”
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái,
giọng nói trầm thấp lạnh lùng:
“Không chết được!”
Thấy anh như vậy, tôi cũng
không nói nhiều nữa, lái thằng xe
về biệt thự. Lúc này mới khoảng ba
bốn gið chiều, không tính là buổi tối.
Dì Triệu đang dọn dẹp trong
sân. Khoảng sân vốn bị mưa lớn
làm cho lộn xộn được bà dọn dẹp
mấy ngày đã trở nên tràn đầy sức sống.
Nhìn thấy tôi với Phó Thắng
Nam về, bà cười híp mắt, vui vẻ nói:
“Hai người về rồi à, buổi tối muốn
ăn gì?”
“Gì cũng được!” Tôi còn chưa
mờ miệng thì Phó Thắng Nam đã
nói rồi.
Sau đó, anh nắm chặt lấy cồ
tay tôi, kéo về phòng ngủ.
Đóng cửa phòng rất mạnh,
Phó Thắng Nam nghiêng người về
trước, đè lên tôi, bóng đen to lớn
của anh bao phủ hết người tôi,
trông vô cùng u ám và đáng sợ.
“Phó Thắng Nam, anh…” Cuối
cùng, sợ hãi trước cơn tức giận
không thể nào hiều nồi của anh, tôi
mở lời nói.
“Cha nuôi?” Khóe môi anh
cong lên, mang theo vẻ châm
biếm: “Còn muốn làm cha ruột?
Thẩm Xuân Hinh, từ khi nào mà
quan hệ giữa hai người tốt đến như
vậy rồi?”
Tôi hơi cứng họng, trong lòng
thầm mắng cái miệng quạ của Trần
Húc Diệu, nói cái gì không nói, toàn
nói bậy.
Tôi ngước lên nhìn Phó Thắng
Nam cao hơn mình cả một cái đầu,
gượng cười, miễn cưỡng nói: “Anh
ta nói bậy bạ đấy, anh cũng ð đó
mà, anh phải nghe ra chứ.”
“Không nghe thấy!” Lời dứt,
anh cúi đầu xuống cắn vào sau gáy
tôi.
Tôi bị đau: “Phó Thắng Nam,
anh không biết phải trái gì cả!” Rõ
ràng là Trần Húc Diệu nói năng bậy
bạ, anh đã ba mươi mấy tuổi rồi,
sao có thể không biết được kia
chứ?
Anh với người ta ăn cơm cùng
nhau, tôi đã không nói rồi, Trần Húc
Diệu nói vài câu vớ vần thì anh lại
như thế.
Nhất thời, tôi thấy hơi uất ức
trừng anh
Anh nhìn tôi, đôi mắt đen khẽ
nheo lại, lần theo nơi mà anh vừa
mới cắn, miên man hôn nhẹ, giọng
nói mơ hồ không rõ: “Em không
biết tốt xấu gì cả!”
Bầu không khí tràn ngập sự
mờ ám không rõ, anh mạnh mẽ ôm
lấy eo tôi, giọng khàn khàn: “Đừng
mất hồn!”
Sau đó anh bế thốc tôi lên đặt
xuống giường. Thân hình anh cao
lớn, trong ánh mắt như đang ra
lệnh: “Cời ra!”
Nghe anh nói vậy, tôi nhất thời
cứng họng, đặt hai tay lên trên
bụng mình, ánh mắt thản nhiên
nhìn lại anh: “Bác sĩ nói không
được, sẽ làm hại đến đứa bé đó!”
Chuyện này là thật, cho nên
tôi mới làm thỉnh.
Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu thằm
tối sầm lại, đôi môi mỏng khẽ mấp
máy: “Em có chỗ dựa nên không
sợ phải không?”
Tôi không phủ nhận, gật đầu:
“Bác sĩ nói vậy, trừ khi anh không
cần đứa con này nữa!”
Anh mím môi không nói, điện
thoại bị ném sang một bên bỗng
vang lên, nghe tiếng chuông biết là
điện thoại của tôi.
Tôi ngồi dậy đẩy anh ra, lấy
điện thoại nhìn xem tên hiển thị, là
Thẩm Minh Thành, bất giác tôi có
hơi căng thẳng.
Vô thức nhìn qua Phó Thắng
Nam, đúng lúc tôi thấy anh cũng
đang nhìn cái tên trong điện thoại,
ánh mắt tối sầm lại như có phần
giận dữ.
Tôi đứng dậy, chuẩn bị đi ra
ngoài ban công nghe máy.
Nhưng vai tôi lại bị anh ấn
chặt: “Nghe ở đây đi!”
Sau đó, anh đưa tay mở nút
loa ngoài, tôi không vui nói: “Phó
Thắng Nam, anh đang xâm phạm
quyền riêng tư của em đây.”
Anh cười giễu: “Vợ chồng với
nhau, không có chuyện riêng tư gì cả”
“Không biết xấu hồ!”
Sau khi bắt máy, tôi bất giác
hít một hơi, chỉ cầu nguyện Thẩm
Minh Thành đừng nói gì nhảm nhí,
nếu không thì một Trần Húc Diệu
đã đủ khó coi rồi, thêm một Thầm
Minh Thành nữa thì Phó Thắng
Nam có thể sẽ xé nát tôi luôn!
“Xin chào tổng giám đốc
Thẩm, có chuyện gì không?” Câu
này đủ xa lạ rồi nhỉ!
Tôi liếc nhìn Phó Thắng Nam
một cái, thấy sắc mặt của anh đã
đỡ hơn khá nhiều, tôi vô thức thờ
phào một hơi.
Bên phía Thẩm Minh Thành
còn nghe thấy tiếng bàn phím lạch
cạch, hình như anh ta đang bận
bịu, giọng nói lộ rõ vẻ mệt mỏi:
“Xuân Hinh, tối nay đi ăn với anh
bữa cơm đi.”
Đây không phải là câu hỏi ý
kiến mà là thông báo thẳng.
Tôi nhíu mày, vô thức nói: “Tôi
không có thời gian, cúp trước đây.”
Nói xong, tôi chuẩn bị tắt máy.
Thẩm Minh Thành lại nói: “Em
liên lạc với John rồi hả, không định
nói chuyện với anh saol”
Tôi sửng sốt, cơ thể bỗng
cứng đờ. Phó Thắng Nam nhìn tôi,
đôi mắt đen càng sâu hơn.
“Chúng ta không có gì để nói
“Xuân Hinh, em đừng giả vờ
với anh. Trong lòng em rất rõ năm
đó tại sao John ra nước ngoài.
Nhiều năm như vậy em không tìm
anh ta, bây gið em lại tìm, có nghĩa
là bây giờ em đang rất không ổn,
em sống với Phó Thắng Nam
không thoải mái đúng không.”
Những lời này đi cùng với
tiếng gõ bàn phím của anh ta, tôi
nghe mà thấy hơi gắt gỏng.
Không kiềm chế nổi cảm xúc
mà hét lên: “Tôi sống có tốt hay
không thì cũng không liên quan
đến anh, anh dựa vào đâu mà quản
tôi? Tắt đây!”
Lần này, không đợi cho anh ta
nói tiếp, tôi cúp máy.
Trong lòng cảm thấy rất khó
chịu, khó có thể kìm nén được cơn
tức giận khó hiểu, cho nên tôi
muốn bộc phát ngay.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, trong
ánh mắt chứa đựng sự dò xét thâm
trầm, lúc này quả thực tôi không
muốn nói nhiều, không thể không
thừa nhận, bản lĩnh đánh rắn đánh
dập đầu của Thẩm Minh Thành rất
dứt khoát.
Anh ta biết rõ vết sẹo của tôi ở
nơi nào! Có thể rắc muối chính xác
lên nơi đó.
Bầu không khí trong phòng
ngủ u ám đến đáng sợ, tôi biết Phó
Thắng Nam đang dồn nén cơn
giận, nhưng tôi nên nói với anh thế
nào đây.
Anh dứt khoát nằm xuống
giường, bắt đầu một khoảng lặng
đằng đẳng.
Khi đàn ông phát cáu hay nồi
giận thì rất là kỳ lạ, dù là với phụ nữ,
họ đều hành động dứt khoát thô
bạo chứ không chút dịu dàng.
Tôi không có phản kháng gì
nhiều, nằm xuống theo anh.
Rất lâu sau, thấy tôi không có
phản ứng gì, vốn trạng thái của anh
đã không tốt rồi, giờ càng thêm
khó chịu. Tôi biết, một người phụ
nữ thờ ơ với lời trêu ghẹo và khiêu
khích của đàn ông, thì đối với họ
mà nói, đó là sự đả kích của thất
bại, nhưng mà chuyện này đâu
phải mới lần một lần hai.
Trong lòng anh rất rõ.
Chiếc điện thoại bị ném trên
đầu giường lại vang lên lần nữa.
Theo bản năng tôi đưa tay ra lấy,
nhưng Phó Thắng Nam đã đi trước
một bước.