Chương : May mắn có người làm nền ()
Bà ta cười nhẹ: “Bên ngoài
khách sạn có một khu nghỉ ngơi, đi
thôi.”
Tôi đi theo bà ta đến đằng sau
khách sạn, là một khu nghỉ ngơi
ngoài trời, bà ta tìm một vị trí rồi
ngồi xuống một cách tao nhã rồi
nhìn tôi, ý bảo tôi ngồi xuống nói
chuyện.
Tôi ngồi xuống đối diện bà ta,
nói với nhân viên phục vụ ð đằng
trước tôi muốn một ly nước, bà ta
thì muốn một ly cà phê, dặn dò
không thêm đường.
Tôi hạ mắt, chờ bà ta mờ
miệng.
Bà ta lại không vội vàng, đợi
cà phê được đưa lên, nhấp môi
uống một ngụm rồi mới nói: “Hình
như cô Xuân Hinh chưa bao giờ
uống cà phê thì phải?”
Tôi gật đầu: “Vị đắng nên
không thích cho lắm.”
Bà ta cười nhẹ, uống một
ngụm, có lẽ là vị rất đắng khiến bà
ta hơi nhíu mày: “Không thích đắng
cũng là một loại may mắn.” Bà ta
nhìn tôi, rồi khẽ cười nói: “Nói thật,
cô rất giống tôi hồi trẻ, nếu không
phải tôi là người tự mình tra DNA,
tôi cũng cảm thấy cô chính là con
gái của tôi.”
Tôi mỉm cười, cười đến hơi
lạnh lẽo: “Có thể trờ thành con gái
của Tổng Giám đốc Lâm Uyên phải
cần đến phúc mấy đời chứ, Thẩm
Xuân Hinh tôi ít phúc, không xứng
đâu.”
Nụ cười trên mặt bà ta phai đi,
híp mắt một cái rồi thờ dài: “Ba
mươi năm trước, tôi vừa tròn hai
mươi, từ nhỏ tôi đã biết xuất thân
của mình bình thường, nếu sau này
muốn sống cuộc sống mình muốn
thì phải cố gắng hết sức, bản thân
tôi cũng chịu được cực khổ. Năm
hai mưới ba tuổi, tôi mới tốt nghiệp
đại học, gặp được Đình Sinh và
được mọi người kính trọng, có lẽ có
thể quen biết ông ấy là chuyện
may mắn nhất cuộc đời tôi. Ông ấy
kiêu ngạo, ưu nhã, ga lăng, gần như
là người tình trong mộng của mọi
cô gái, rất may mắn, tôi và ông ấy
đã tán thường lẫn nhau rồi yêu
thương nhau.”
Tôi chỉ im lặng nhìn bà ta,
cũng không có ý xen vào, bà ta đề
nhân viên phục vụ thêm nước cho
bà ta rồi nói tiếp: “Năm hai mươi
bốn tuổi, tôi và ông ấy từng nghĩ về
vô số cảnh của cuộc sống tương
lai của hai người, thậm chí tôi đã
tường tượng cuộc sống của tôi sau
khi cưới ông ấy sẽ tốt đẹp, đáng
mong đợi, nhưng thực tế rất tàn
nhẫn, không có mấy đứa con của
gia đình bình thường có thể thản
nhiên nhận sự ngưỡng mộ của vạn
người, chỉ có những đứa con sống
trong nhà cao cửa rộng, ngâm
mình thời gian dài trong giới
thượng lưu mới có thể thôi. Ông ấy
có sự vượt trội bầm sinh và sự ưu
nhã toát ra từ bên trong nên mới có
thể tỏa sáng trong đám người đó.”
Bà ta nhìn tôi, có phần khinh
thường: “Rất ít người có được sự
quý phái toát từ bên trong, bởi vì
đây là thứ mà dòng máu mang đến.”
Tôi không khỏi nhíu mày,
nhưng cũng chỉ nhíu mày mà thôi,
ngồi lằng lặng nghe bà ta nói.
Bà ta hơi ngả người về phía
sau: “Vì khác biệt về hoàn cảnh gia
đình, tôi bị nhà họ Mạc ghét bỏ soi
mói, người kiêu ngạo như tôi, trong
lúc nóng giận đã rồi xa Đình Sinh,
muốn tự tạo ra một khoảng trời của
riêng mình. Năm đó rời khỏi thủ đô,
tôi tự thề với bản thân rằng sớm
muộn sẽ có một ngày Lâm Uyên
tôi sẽ đứng trên vị trí mà người nhà
họ Mạc phải nhìn lên.”
Nói đến đây, bà ta nở một nụ
cười tự giễu: “Số phận đúng là nực
_ cười, tôi không ngờ sau khi tôi rời
khỏi thủ đô mới phát hiện ra mình
mang thai, tôi tức giận nên mới bỏ
đi, sự kiêu ngạo của tôi không cho
phép tôi quay lại tìm Đình Sinh, dù
sao thì tôi vẫn còn trẻ, lần đầu tiên
mang thai làm mẹ, tôi không nỡ bỏ
đứa bé, lại càng không có năng lực
nuôi nó, trong lúc tôi lưỡng lự luống
cuống, bụng của tôi càng lúc càng
lớn, cuối cùng tôi không thể không
sinh đứa bé đó ra. Vốn lúc đó tôi
muốn tìm một người đàn ông rồi
thỏa hiệp cả đời này nhưng người
đã từng thấy chim ưng oai hùng
sao có thể khuất phục dưới cánh
gà vịt ngan ngỗng, sau khi sinh
đứa bé ra tôi một mình đi ra nước ngoài.”
Thấy trên mặt bà ta đầy vẻ
tang thương, tôi hơi hạ mi mắt,
người phụ nữ này có dã tâm cả đời
quá lớn, cũng không biết là tốt hay
xấu.
Dừng lại một lúc, bà ta nói
tiếp: “Cô có biết một cô gái hai
mươi mấy tuổi muốn sống được ở
nước ngoài khó khăn đến thế nào
không? Giống như đang đi trên
lưỡi dao vậy, không đêm nào tôi
chợp mắt được, ngày nào tôi cũng
nhớ đứa bé, nhưng tôi không thể
quay lại, tôi nghĩ đợi tôi dành dụm
được tiền rồi, đợi tôi có được cuộc
sống ồn định rồi tôi sẽ đi đón nó,
nhưng vừa đợi đã hết mười năm,
lúc tôi quay lại Hoàng An tìm nó, nó
đã bị người đàn ông ghê tờm đó
làm lạc mất rồi, đó là đứa con tôi
mất nửa cái mạng đề đổi lấy mà.”
Thấy mắt bà ta ướm nước mắt,
tôi hạ mắt xuống, ngực hơi nhói
đau, còn con của tôi tôi có dùng
nửa cái mạng cũng không đồi
được, tôi nhìn bà ta cười khẩy: “Vậy
thì sao? Đây là cái cớ để bà có thể
tùy ý làm hại người khác sao?”
Bà ta lắc đầu, ồn định lại tâm
trạng, nói: “Mười sáu năm, tôi đã
tìm Hạnh Nguyên mười sáu năm,
mười sáu năm này ngày nào tôi
cũng mong nó sống khỏe mạnh, tôi
bận lòng cả ngày lẫn đêm. Vì tìm
nó, tuy tôi đã lập gia đình tôi cũng
không muốn sinh con nuôi con với
người khác, cam tâm tình nguyện
làm mẹ kế của người ta, nhiều năm
như vậy, tôi chỉ đang chuộc tội, rốt
cuộc bây giờ tôi đã tìm được nó rồi,
để nó ð bên cạnh tôi, làm một
người mẹ tốt với nó. Cô có thề nói
tôi ích kỳ độc ác, tôi nhận hết, chỉ
cần là thứ Hạnh Nguyên muốn, tôi
sẽ không chừa thủ đoạn nào đề lấy
cho nó, nửa đời sau của tôi tôi sẽ
sống vì nó.”
Tôi cười nhẹ: “Bà yêu con gái
của mình như mạng, vậy chẳng lẽ
người khác không yêu con của
mình sao?”
“Tôi không quản được nhiều
như vậy?” Bà ta nhìn tôi, âm điệu
cao hơn vài phần: “Xuân Hinh, vốn
dĩ cô có thể lựa chọn, nếu lúc vừa
bắt đầu cô lựa chọn bỏ đứa bé kia,
rời khỏi Phó Thắng Nam thì đã
không xảy ra nhiều chuyện như
vậy, tôi đã để cô lựa chọn rồi,
không phải sao?”
Tôi thực sự rất muốn cười,
nhưng không cười nổi, thì ra trên
thế giới này thật sự có người vô
liêm sỉ đến như vậy, có thể nói ra
sự ích kỷ độc ác của mình một
cách trong sạch, không dính bụi
trần như thế.
“Tổng Giám đốc Lâm Uyên, bà
quả không hồ là người từng gặp
sóng to gió lớn, có thề nói ra tội ác
tày trời của mình một cách hào
hùng như vậy, tay bà dính đầy máu
tươi của con tôi, chẳng lẽ bà không
sợ cháu ngoại của mình gặp báo
ứng sao?” Tôi không phải là người
lương thiện gì, vừa nghe người
khác kề mấy câu buồn khổ đã nhẹ
dạ, cảm thấy người ta cũng có nỗi
khổ của riêng mình.
Tôi thật sự không thể làm ra
hành động rộng lượng, một nụ cười
quên hết thù oán được.
Bà ta trầm mặc, sắc mặt cũng
không tốt lắm: “Xuân Hinh, cô
đừng tường rằng bám vào Thẩm
Quang là cô có thể làm gì được tôi,
nói trắng ra, cô chỉ là một con sâu
trong đống bụi bặm thôi, nếu tôi
thật sự muốn mạng của cô, cô cho
rằng cô có thể làm gì được tôi?”
Ha ha.
Ăn nói thật phách lối!
“Mạng của tôi cũng chẳng
đáng mấy đồng, nếu Tổng Giám
đốc Lâm Uyên muốn lấy thì chỉ cần
bà có bản lĩnh, bà có thề tùy ý. Quả
thật tôi bám vào chú Thầm Quang
cũng chẳng là gì cả, nhưng chỉ
bằng việc bà hại chết đứa con của
Phó Thắng Nam, tình cảm giữa tôi
và nhà họ Cố, bây giờ lại thêm một
Thẩm Quang. À, đúng rồi tôi quên
nói cho bà biết, tôi còn có một anh
trai tên là Thẩm Minh Thành, bà
cũng quen biết đấy, bà cảm thấy
nếu những người này cộng lại,
muốn chơi chết một người nhà họ
Mạc, bà cảm thấy khả năng có lớn
không?”
“Cô… Khuôn mặt Lâm Uyên
trắng bệch.
“Một cô gái nhỏ ăn nói ngang
tàng như thế, cô lấy đâu ra tự tin có
thể thuyết phục được nhiều người
như vậy?”
Không biết từ lúc nào Mạc
Đình Sinh đã đi ra, ông ta đi đến
ngồi bên cạnh Lâm Uyên, nhíu mày
nhìn tôi, nói: “Chuyện đứa bé là do
Lâm Uyên suy nghĩ không chu
toàn, nhưng mà cô Thẩm Xuân
Hinh này, cô cảm thấy cô có bản
lĩnh, bằng vào sức của một mình cô
mà động được đến nhà họ Mạc
sao?”
Mọi chuyện đã công khai rồi,
đương nhiên là không cần phải
giấu giếm: “Dù sao cũng phải thử
một lần, đằng nào thì tôi cũng chỉ
mất một cái mạng nát, thảm nhất
cũng chỉ là xuống suối vàng tìm
con của tôi thôi.”