Chương : May mắn có người làm nền ()
Ông ta hơi nhíu mày, ghé mắt nhìn thoáng qua
Lâm Uyên, giọng nói hơi trầm thấp: “Tại sao có thể
trở nên tàn nhẫn độc ác mà có thể ra tay với một
đứa bé như thế?”
Lâm Uyên bống uất ức không thôi: “Đình Sinh,
ông biết những ngày Hạnh Nguyên về thủ đô đã
trải qua như thế nào không? Tôi chỉ đau lòng cho
con gái mình thôi
“Làm xằng!” Mạc Đình Sinh hơi nóng giận:
“Cưng chiều không có giới hạn thì bà sẽ hại chết
Hạnh Nguyên.”
Lâm Uyên cúi đầu, hốc mắt hơi đỏ lên: “Mấy
năm nay, tôi và ông đã để nó khổ sở quá nhiều rồi”
Mạc Đình Sinh thở dài, ánh mắt dừng ở trên
người tôi nói: “Cô Hinh, ván đã đóng thành thuyền
rồi, cô có thể đưa ra điều kiện, hai vợ chồng chúng
tôi tất nhiên sẽ dốc hết sức để đền bù những tổn
thương đối với cô”
Tôi thấy buồn cười, hai vợ chồng này thật
đúng là không bình thường, một người xách đao
giết người, một kẻ lấy tiền bịt miệng, thật đúng là
lợi hại.
Tôi ngồi thẳng người, nhìn hai kẻ đó nói: “Hai
vị lại có thể có thành ý như vậy, tiền tài thế lực gì
đó thì đều bỏ đi, hai người biết tôi không thiếu
chúng. Chi bằng thế này đi, nhà Phật giảng cho
người ta nhân quả báo ứng, pháp luật cũng nói
một mạng đền một mạng, tính ra thì cô Nguyên
cũng sắp đến ngày sinh rồi, hay là chúng ta cứ
dùng một mạng đổi một mạng đi. Trên đường
xuống suối vàng, hai đứa bé cũng có thể bầu bạn
với nhau, có phải không?”
“Thẩm Xuân Hinh, cô đừng có mà được đằng
chân lân đằng đầu!” Lâm Uyên vội vã đến mức đỏ
cả mặt: “Cô thật sự cho rằng bên cạnh mình có
mấy nhân vật tai to mặt lớn thì bản thân cũng là
kẻ ghê gớm ư? Tôi nói cho cô biết, cô còn non lắm.
Tôi cười nhạt, nhưng thật ra cũng không hề
tức giận, gật đầu nói: “Tổng giám đốc Lâm nói chí
phải, tôi biết bản thân mình còn non cho nên biết
tương lai còn dài!”
“Cô Hinh là một người thông minh, cô cảm
thấy vì một đứa bé mà làm loạn khiến mọi người
đều không vui vẻ, còn chặt đứt tiền đồ tương lai
của chính mình. Như vậy có đáng giá chăng?” Lời
này là sự uy hiếp một cách trắng trợn.
Tôi thấy buồn cười: “Đáng lắm! Hai vị cứ từ từ
chuyện trò nhé, tôi không tiếp được nữa” Nhìn về
phía Lâm Uyên, tôi cười thật rạng rỡ: “Tổng giám
đốc Lâm, chúng ta còn nhiều thời gian, ngày
tháng sau này còn dài, tôi không vội!”
Mặt bà ấy u ám, hết sức không vui. Tôi thu nụ
cười lại, đi thẳng vào sảnh lớn.
Vui vẻ hay không, đó là chuyện của bọn họ,
còn điều mà tôi để ý chính là tôi có thoải mái
không.
Người có tiền có quyền quả thật có thể muốn
Tôi cười nhạt, nhưng thật ra cũng không hề
tức giận, gật đầu nói: “Tổng giám đốc Lâm nói chí
phải, tôi biết bản thân mình còn non cho nên biết
tương lai còn dài!”
“Cô Hinh là một người thông minh, cô cảm
thấy vì một đứa bé mà làm loạn khiến mọi người
đều không vui vẻ, còn chặt đứt tiền đồ tương lai
của chính mình. Như vậy có đáng giá chăng?” Lời
này là sự uy hiếp một cách trắng trợn.
Tôi thấy buồn cười: “Đáng lắm! Hai vị cứ từ từ
chuyện trò nhé, tôi không tiếp được nữa” Nhìn về
phía Lâm Uyên, tôi cười thật rạng rỡ: “Tổng giám
đốc Lâm, chúng ta còn nhiều thời gian, ngày
tháng sau này còn dài, tôi không vội!”
Mặt bà ấy u ám, hết sức không vui. Tôi thu nụ
cười lại, đi thẳng vào sảnh lớn.
Vui vẻ hay không, đó là chuyện của bọn họ,
còn điều mà tôi để ý chính là tôi có thoải mái
không.
Người có tiền có quyền quả thật có thể muốn
làm gì thì làm, ở trong tay bọn họ, một cái mạng
lại không tính là cái gì. Thật nực cười!
Tới sảnh lớn rồi, các vị khách cũng không
khác biệt lắm, Thẩm Quang nhìn thấy tôi thì mặt
mày tươi cười, hiền từ nói: “Tuy nhà họ Thẩm lớn
nhưng cháu đã thành con gái của Thẩm Quang
chú thì nhất định phải chọn một ngày cát tường
để đường đường chính chính đi vào cổng lớn của
nhà họ Thẩm chúng ta. Sự kiêu ngạo và khí phách
của con gái nhà họ Thẩm chúng ta đều không thể
thiếu”
Tôi cười nhạt, đôi mắt không khỏi hơi đau xót,
giọng nói hơi mang theo chút nghẹn ngào: “Cảm
ơn chú Quang!”
Ông ấy hừ một tiếng, nói, “Cái con bé này, nên
đổi cách xưng hô rồi, gọi là chai”
Tôi mím môi, nhất thời cười đến rưng rưng
nước mắt nói: “Cha”
“Tốt lắm!” Ông ấy nở nụ cười, sang sảng lưu
loát: “Nói địa chỉ con sẽ ở cho cha đi. Hai ngày
sắp tới cha phải đến các tỉnh để thị sát tình hình.
Chờ cha vê sẽ mang đồ ăn ngon đến cho con”
Tôi gật đầu, nhìn vê phía ông ấy nói: “Con ở
khu công viên trung tâm. Cha ra bên ngoài thì
phải cẩn thận đấy”
Ông ấy gật đầu, cười nói: “Được được, mấy
ngày nay cha sẽ bảo anh trai con đến chăm sóc
con. Sau này chúng ta chính là người một nhà, có
chuyện gì thì cứ việc nói với nó!”
Tôi gật đầu, trong lòng không khỏi trở nên ấm áp.
Cố Diệc Hàn tiễn khách xong xuôi thì đi về
phía chúng tôi, nhìn Thẩm Quang nói: “Chú Quang,
chú cứ yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho con
gái của chú, bảo đảm nuôi đến trắng trẻo mập
mạp cho chú.”
Thẩm Quang cười to, híp mắt, nhỏ giọng nói:
“Khai thật đi, có phải hai đứa đang yêu đương hay
không?”
Cố Diệc Hàn sửng sốt, cười nói: “Chú Quang,
việc này một mình cháu nói thì không tính.”
“Ha ha ha ha”
Bỗng chốc mọi người đều bật cười, tiễn Thẩm
Quang đi, Cố Diệc Hàn chào tạm biệt Trần Bảo
Lan.
Trần Bảo Lan nhìn tôi, ánh mắt hơi phức tạp
nhìn Cố Diệc Hàn nói: “Bản thân con có chừng có
mực thôi, đừng làm sự việc phức tạp lên. Nếu một
khi thủ đô truyền ra giữa các con có thứ gì thì nhà
họ Phó và nhà học Cố, nay còn phải một nhà họ
Thẩm nữa, càng phiền phức”
Cố Diệc Hàn gật đầu, an ủi nói: “Mẹ à, mẹ yên
tâm đi, con rất đúng mực mài”
Ra khách sạn, lên xe.
Tôi không khỏi nhìn về phía anh ta nói: “Tuy
rằng Thẩm Quang một lòng muốn con gái, nhưng
dù gì ông ấy cũng là người giới chính trị ngồi ở vị
trí cao, ông ấy không thể nào chỉ tùy tiện vừa mắt
một cô con gái có duyên phận nhỉ?”
Anh ta khởi động xe, cười nói: “Xem ra em còn
có tí đầu óc đấy. Hai người đều họ Thẩm, em
tưởng là trùng hợp à?”
“Có ý gì?”
Anh ta lái xe nói: “Việc này Thẩm Minh Thành
cũng tham dự, anh ta là cháu trai của Thẩm
Quang, hiện tại đang gửi nuôi ở chỗ của Thẩm
Quang. Thẩm Minh Thành không chỉ nhắc đến em
một lần ở trước mặt của Thẩm Quang, có lẽ đã
nói hết tất cả những lời nên nói rồi”
Tôi ngẩn người, càng ngơ ngác hơn: “Cha của
Thẩm Minh Thành không phải là thương gia sao?”
Anh ta nhướng mày: “Có cơ hội thì em có thể
hỏi thử Thẩm Minh Thành. nhân khẩu nhà họ
Thẩm ít ỏi, Thẩm Quang cả đời không có con cái,
hai vị chú bác khác của nhà họ Thẩm không chết
thì tàn phế. Vì thế tuy nhà họ Thẩm lớn nhưng
cũng rất quạnh quế”
Tôi gật đầu, thật ra ít nhiều gì cũng đã đoán
được một ít. Mấy năm trước quả thật Thẩm Minh
Thành là được nhà họ Thẩm ở thủ đô tìm về, sau
này tôi chưa từng hỏi anh ta, cũng không biết cụ
thể chỉ tiết nhiêu. Năm đó lúc anh ta tới Hoàng An,
tuổi tác của chúng tôi đều nhỏ cả, bà ngoại cũng
chẳng nhắc đến nhà đầu tư đã tự sát đó với
chúng tôi.
Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng hỏi tỉ mỉ về
thân thế của Thẩm Minh Đường.
Trải qua một buổi tối, dựa vào trên xe, tôi đã
hơi mơ màng sắp ngủ mất, thoáng cái xe đã vào
khu nhà.
Cố Diệc Hàn dừng xe, thấy tôi mệt mỏi rã rời
thì xuống xe nói: “Cần anh ôm em lên không?”
Tôi đột nhiên mở mắt ra lắc đầu: “Tôi tự mình
đi lên được!” Trần Bảo Lan nói đúng, nếu bị người
có tâm chụp được thứ không cần thiết thì mọi
người đều phiền phức, khó xử.
Nhìn thấy Phó Thắng Nam ở cửa của cổng
lớn, tôi cũng không thấy bất ngờ, chỉ không khỏi
nhíu mày. Anh là muốn dùng loại phương thức
chờ này để níu kéo?
Anh ngồi ở bậc thang của cổng lớn, nhìn qua
giống như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Mấy ngày không gặp, anh càng trở nên gây gò
hơn, sự kiêu ngạo tùy ý của trước kia không còn
sót lại chút gì, hốc mắt đều là tơ máu.
Cố Diệc Hàn hơi nhíu mày, mở miệng nói: “Anh
về trước đây”
Tôi gật đầu, nhìn về phía Phó Thắng Nam
đang chậm rãi đứng dậy, thoáng nhìn qua cái tay
được băng gạc màu trắng bao bọc lấy của anh.
Nếu có thuốc hối hận thì tôi nhất định sẽ uống
để cả đời này cũng không gặp được Phó Thắng
Nam, dù cho đã định trước phải kham khổ hơn, tôi
cũng tình nguyện.
Thể xác và tinh thần mỏi mệt, trăm nghìn vết
thương. Ba năm, tôi đã hoàn toàn thay đổi từ lâu rồi.
Sau khi đối mặt thật lâu, tôi đã suy nghĩ rất
nhiều trong đầu, thật sự không biết nên nói cái gì
với anh.
Lạnh nhạt mở miệng nói: “Trở vê đi, sau này
đừng tới nữa!” Làm lơ ánh mắt tha thiết của anh,
tôi lướt qua anh đi thẳng vào cửa.
“Hai người ở bên nhau ư?” Anh mở miệng,
trong giọng nói lộ ra sự mỏi mệt.
Tôi nhíu mày, dừng một chút nói: “Đây là
chuyện của tôi!”
“Ừ!” Anh mở miệng, trong giọng nói đều là sự
nghẹn ngào bất lực: “Chúng ta thật sự cũng chỉ có
thể như vậy thôi sao?”
… Đây là kết quả cuối cùng sao? Tôi thật sự
không biết. Tôi nghĩ tới mấy trăm loại phương
thức để tra tấn anh, nhưng cuối cùng người đau
vấn là tôi, cho nên tôi lựa chọn làm như không
thấy.
“Anh biết em hận anh, oán anh! Không bảo vệ
chu toàn cho em và con, là anh sai. Nhưng Thẩm
Xuân Hinh, anh không cam lòng chúng ta cứ như
vậy. Nếu như em hận anh, muốn trả thù thế nào
cũng được, nhưng… ít nhất hãy trở về với anh.
Chúng ta là vợ chồng, cuối cùng vẫn phải cùng
nhau đối mặt. Không phải sao?”
Tôi mím môi, trong lòng vẫn rất khó chịu, mở
miệng bảo: “Vậy ly hôn đi!” Tôi cố gắng học cách
thoải mái, cố gắng không hận anh. Dù sao cũng
từng là người mình yêu, tôi có thể không hận đã là
cực hạn rồi.
Trái tim dường như bị xé ra, đâu đâu cũng đều
là đau đớn.