Chương : Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An ()
“Còn phút nữa, em ngồi bên đó nghỉ
ngơi một lát, chỗ này nắng gắt quá!”
Chương Nam chỉ vào vị trí còn trống ð dưới
bóng râm và nói với tôi.
Tôi mở lời và nở nụ cười nhàn nhạt:
“Không sao, phút cũng không dài!“ Chắc
là do những di chứng đề lại từ khi sinh con
mà mấy năm nay, cơ thề tôi rất dễ bị đau
nhức.
Anh mỉm cười, cũng không miễn
cưỡng tôi nữa, anh chỉ nhìn đồng hồ rồi nói
chuyện phiếm với tôi “Mấy ngày nữa
khách sạn sẽ có công việc ra nước ngoài
làm, tiền lương khá cao, nếu như em có
hứng thú, thì anh có thề đánh tiếng với cấp
trên, giúp em sắp xếp một chút.”
Tôi lắc đầu: “Đi công tác thì không
được, một mình Tuệ Minh ở nhà, con bé sẽ
sợ, em không đi được.”
Anh cười nói: “Chuyện này anh đã suy
nghĩ kĩ giúp em rồi, hiện giờ khách sạn
không có công việc phải đi nước ngoài,
cho nên về cơ bản là không cần phải đi
công tác, vả lại vì có liên quan đến nhân sự
nên chức vụ này có hai khoản lương, một
khoản là tiền lương tiếp đãi của khách sạn,
dù sao thì Hoàng An cũng là một thành
phố nhỏ, công việc phải đi công tác và tiếp
khách là không nhiều, nên khách sạn sắp
xếp một người làm hai công việc này.”
Tôi ngây người ra, cũng có chút bị lay
động: “Tiền lương là bao nhiêu?”
truyen one chúc các bạn đọc truyện vui vẻ
“ triệu!” Ngừng một lát, anh nói:
“Em là một sinh viên tốt nghiệp trường Đại
học danh tiếng, đi làm nhân viên dọn vệ
sinh đúng là uồng phí nhân tài, huống hồ
hiện giờ Tuệ Minh cũng đang dần trường
thành, có rất nhiều việc phải tiêu tiền, chút
tiền lương làm nhân viên dọn vệ sinh đó
của em, không đủ tiêu đâu.”
Quả thực là như vậy, năm đó trước khi
tôi rời khỏi thành phố Giang Ninh, tiền mua
nhà và tiền chỉ tiêu mấy năm nay, đã không
còn lại bao nhiêu nữa rồi.
Sau này Tuệ Minh phải học Đại học,
cô bé sắp tuổi rồi, đại đa số những đứa
trẻ ð giai đoạn này đã bồi dưỡng những sờ
thích đam mê rồi, mấy ngày trước tôi còn
muốn đăng kí cho con bé một lớp học vẽ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, tôi nói: “Anh
chắc chắn chứ?”
Anh gật đầu: “Anh bảo đảm”
“Vậy làm phiền anh rồi!”
Anh mỉm cười: “Khách khí quá rồi đấy,
có điều một câu cảm ơn thôi là chưa đủ
đâu, hôm nào đó nhớ phải mời anh ăn một
bữa thịnh soạn đấy.”
“Không thành vấn đề!”
Cánh cồng nhà trẻ được mờ ra, cô
giáo dắt lũ trẻ của từng lớp ra, Tuệ Minh và
Mặc Bạch học cùng một lớp.
Hai đứa trẻ nhìn thấy chúng tôi, khuôn
mặt nở nụ cười rạng rỡ.
Tuệ Minh nhìn về phía tôi và cất tiếng
gọi: “Mẹ!”
Ngừng một lát, cô bé lại ngầng đầu
lên nhìn cô giáo nói: “Cô giáo Lan, bố mẹ
của em và Mặc Bạch tới đón rồi, bọn em đi
trước đây bai bai.”
Nói rồi, đứa trẻ này liền kéo tay Mặc
Bạch chạy về phía chúng tôi.
Ôm lấy tôi xong, Tuệ Minh nũng nịu
nói: “Mẹ, hôm nay con đã hẹn Mặc Bạch
tới nhà chúng ta ăn cơm, con đã khen tay
nghề nấu nướng của mẹ với cậu ấy.”
Ngừng một lát, cô bé nhỏ tiếng nói:
“Mẹ không được làm con mất mặt đâu
đấy!”
Tôi cảm thấy rất buồn cười, nhìn về
phía Mặc Bạch: “Mặc Bạch, hôm nay tới
nhà cô ăn cơm, được không?”
Đứa trẻ này ít nói, hướng nội, nó nắm
chặt lấy ngón tay của Chương Nam, ngầng
đầu lên nhìn Tuệ Minh đang ở trong lòng
tôi, gật đầu nói: “Vâng ạ, cảm ơn cô Hinh.”
“Vậy đi thôi!”
Trờ về đến nhà, Tuệ Minh và Mặc
Bạch tới sân sau hái dưa, còn Chương Nam
lái xe đi mua cá.
Tôi ngồi rửa rau và ở trong nhà bếp và
nhóm lửa.
Cuộc sống vẫn luôn như vậy, năm
rồi, để giúp cho cơ thể Tuệ Minh được
khỏe mạnh, mà tôi luôn đích thân vào bếp,
thay đồi phương pháp đề nấu những món
ngon cho cô bé.
Lâu dần tôi cũng rèn luyện được cho
mình tài nghệ nấu nướng, rửa rau xong, thì
Tuệ Minh và Mặc Bạch cũng hái rau xong
và trờ về.
Hai đứa trẻ mỗi người cảm một cái
giỏ, giỏ của Mặc Bạch nhét rất đầy, dưa
còn rơi cả ra.
Giỏ của Tuệ Minh còn bị rơi mất mấy
hạt đậu, xem ra còn phải theo sau Mặc
Bạch đề nhặt.
“Mẹ ơi, bọn con về rồi!” Tuệ Minh cầm
lấy chiếc giỏ, trên khuôn mặt dính không ít
bùn đất.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của
ặc Bạch dính đầy mồ hôi, tôi vôi vàng
nhận lấy cái giỏ, lau mồ hôi ở trên trán cậu
bé, bất lực nói: “Lần sau hãy chia cho em
một chút, đừng xách một mình”
Cậu bé nhoẻn miệng cười, nhìn khuôn
mặt của Tuệ Minh với vẻ cưng chiều, nũng
nịu nói: “Em ấy còn nhỏ, không xách
được!”
“Đúng vậy, mẹ ơi, con không có sức,
cho nên mới bảo Mặc Bạch giúp con!” Tôi
nghi ngờ sự mặt dày này của Tuệ Minh
được học từ chỗ của John.
Tôi trừng mắt nhìn cô bé, không khỏi
tức giận: “Nếu lần sau con còn bắt nạt Mặc
Bạch, thì hãy đi tưới hết một lượt rau ở sân
sau:
Tuệ Minh bĩu môi: “Tưới thì tưới, dù
sao cũng không phải là một mình con tưới.”
Tôi…
Mỗi lần cô bé phải chịu phạt, Mặc
Bạch đều chạy tới giúp cô bé, lâu dần, cô
bé này cũng mặt dày lên, làm tôi cũng hết
cách.
Chương Nam đã mua hai con cá diếc,
còn mua thêm cả một chút tôm hùm đất.
Tuệ Minh bạo dạn, cầm một con cá
trên tay rồi đuồi theo và dọa Mặc Bạch.
Hai đứa trẻ chơi ở trong sân, Chương
Nam nhận lấy chiếc giỏ từ trong tay tôi,
nói: “Đề anh rửa rau cho, cá mú đã được
xử lí rồi, bây giờ cho lên bếp nấu luôn là
được”
Tôi gật đầu.
Chắc là hai đứa trẻ Tuệ Minh và Mặc
Bạch đã đói rồi, sau khi ngửi thấy mùi
thơm liền vây quanh bếp lò rồi ngầng đầu
lên nhìn tôi.
“Hai con mèo thèm ăn này, mau đi lấy
bát đũa đi, chuẩn bị ăn cơm!” Chương
Nam đề đống rau đã rửa xong ð bên cạnh
tôi rồi nói.
Thông thường lúc này đều là Mặc
Bạch đi lấy bát, còn Tuệ Minh đứng ở bên
cạnh chờ cậu bé.
Chương Nam bế cô bé sang một bên,
cười nói: “Tuệ Minh ngoan, mau đem hoa
quả đã được rửa sạch ở chỗ máng nước
đặt lên bàn, một lát nữa là ăn cơm rồi.”
Tuệ Minh gật đầu, ngầng đầu nhìn tôi
nói: “Mẹ, mẹ phải nhanh lên nhé, con đói
lắm rồi!”
Tôi gật đầu, múc hết cơm và thức ăn
ra xong, Chương Nam liền bưng lên.
Nhìn thấy hai đứa trẻ đã ngồi chờ ở
trên bàn rồi, tôi không nhịn nổi mà bật
cười, “Hai đứa ăn trước đi, tôi nấu thêm
một bát canh nữa là xong.”
“Mẹ, bọn con đợi mẹ!” Tuệ Minh nói,
mặc dù rất đói, nhưng cô bé vẫn nhìn tôi
với vẻ mặt mong chờ.
Ăn cơm tối xong, Chương Nam kéo
Mặc Bạch đi rửa bát, Tuệ Minh và tôi đi ra
sân hái ít hoa quả.
Vào giữa mùa hè, tôi đã rải rất nhiều
hạt giống dưa hấu vào lúc khai xuân, năm
tôi tới Hoàng An tôi đã mua thêm mấy cây
đào trồng ở chỗ hàng rào, hầu như năm
nào chúng cũng ra quả.
Tuệ Minh cầm lấy cái giỏ, vừa nhặt
những quả đào bị rụng vẫn ăn được, vừa
nũng nịu hỏi tôi: “Mẹ, mẹ có thích chú Nam
không?”
Tôi thấy buồn cười, đặt những quả
đào đã hái xong vào trong giỏ rồi chạm vào
mũi của cô bé nói: “Bé ngoan của mẹ, con
muốn nói gì vậy hả?”
Cô véo cằm suy nghĩ một hồi rồi nói:
con đang nghĩ, mẹ à, mẹ có thề đề chú
Chương làm bố không?”
Tôi ngây ra trong phút chốc, cụp mắt
xuống nhìn cô bé: “Tuệ Minh, con rất muốn
có bố sao?”
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lúc,
ngừng một lát, cô nói một cách nghiêm
túc, “Cũng không phải là rất muốn, nhưng
mà, con thích Mặc Bạch, nếu như mẹ lấy
chú Nam thì sau này con có thể lấy Mặc
Bạch được rồi.”
“Mẹ cháu không lấy chú Chương, thì
sau này lớn cháu cũng có thề lấy Mặc
Bạch!” Từ phía sau có âm thanh du dương
vang lên.
Tôi và Tuệ Minh quay đầu lại, Tuệ
Minh vui mừng, rồi chạy qua đó: “Chú
John”
Ông Tuệ Minh vào trong lòng, John
cảm thấy buồn cười: “Tuệ Minh, cháu
uốn có bố như vậy, vậy thì tại sao không
gọi chú là bố chứ?”
Tuệ Minh trầm tư một lúc, mờ miệng
nói: “Bạn học của cháu nói, bố là người
đàn ông phải nằm chung một chiếc giường
với mẹ.”
Tôi…
John cong môi, nhìn tôi nói: “Con gái
cậu lớn rồi.”