Chương : Những ngày vui buồn lẫn lộn ()
Nguyên Vũ được Hồ Diệp khen thì đỏ mặt.
Rất nhanh chóng, mọi người đồng ý với ý kiến của Âu Dương Noãn. Mọi người mua rất nhiều đồ ăn về, tất cả chia nhau cùng làm nên chẳng mấy chốc mọi thứ đã xong xuôi. Âu Dương Noãn nhìn tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, cậu gọi điện cho Phó Thăng Nam đi, bảo anh ấy đến đây ăn chung luôn. Muộn thế này rồi, chắc anh ấy hết bận rồi chứ” Vất vả cả một ngày, bây giờ trời cũng đã tối.
Tôi nghĩ nhân cơ hội tất cả đang có mặt ở đây thì gọi anh tới luôn, mọi người cũng xem như biết mặt nhau. Nghĩ vậy tôi cầm điện thoại lên gọi cho Phó Thắng Nam.
Điện thoại vừa được kết nối, tôi hỏi luôn: “Phó Thắng Nam, công việc bên đó của anh hết bận chưa?” “Mợ chủ, tổng giám đốc Nam đang có cuộc họp, có lẽ phải một lát nữa mới xong” Trả lời điện thoại không phải là Phó Thắng Nam mà là một cô gái, giọng nói này tôi nghe hơi quen tai nhưng phải suy nghĩ một lúc thì tôi mới nhớ ra đây là giọng của Chu Mai.
Nghe vậy, tôi nói: “À, vậy khi nào kết thúc cuộc họp, cô bảo giám đốc gọi điện lại cho tôi nhé ” Chu Mai nhận lời rồi cúp điện thoại.
Tôi chau mày nghĩ ngợi, Âu Dương Noãn đang rửa rau, thấy tôi chau mày thì hỏi: “Sao vậy? Vẫn chưa xong việc à?” Tôi gật đầu “ừ” một tiếng, trong lòng tôi suy nghĩ, bình thường Phó Thắng Nam lúc nào cũng đem điện thoại theo người cơ mà, sao hôm nay lại…? “Mình còn bảo anh ấy lát nữa tới tụ tập luôn, vừa này tớ vừa gọi điện cho Mục Dĩ Thâm, cũng may anh ấy đang rảnh, anh ấy bảo sẽ qua ngay” Tôi ngạc nhiên, hỏi Âu Dương Noãn: “Lần trước cậu và Mục Dĩ Thâm cùng đi từ Macau về à?” Nhìn dáng vẻ của Âu Dương Noãn, có vẻ cô không biết chuyện giữa Phó Thắng Nam và Mục Dĩ Thâm lúc ở Macao, cô gật đầu, môi hơi cong lên: “Cậu đừng nhắc đến chuyện ở Macao nữa.
Lúc từ Macao về, mình còn định ở lại thủ đô thêm mấy ngày nữa nhưng Mục Dĩ Thâm tức giận nên mình về thẳng luôn” Tôi nhìn Âu Dương Noãn, tò mò hỏi: “Hai cậu cãi nhau à?” Cô ấy lắc đầu, tức giận nói: “Còn ghê hơn cả chuyện cãi nhau nữa, lúc đầu mình còn tưởng Mục Dĩ Thâm là người dịu dàng, ôn hòa nhưng không ngờ lại là người trong ngoài bất nhất” Tôi ngơ người ra nghĩ không biết có phải Âu Dương Noãn đã biết được chuyện xấu xa gì mà Mục Dĩ Thâm đã làm hay không nhưng không ngờ cô ấy lại nói: “Lúc ở thành phố Tân Châu, anh ta nói với mình đợi lúc nào tới Hà Nội thì sẽ đưa tớ đi gặp người lớn, anh ta không biết là mình đã lo lăng bao lâu đâu. Không ngờ là anh ta lại lừa mình, anh ta bảo mình đến ở Hà Nội mấy ngày rồi lại bảo mình tự đi về. Cậu nói xem như thế có đáng ghét không?” Tôi cau mày, hóa ra trong lòng Âu Dương Noãn, Mục Dĩ Thâm vẫn là một người lịch lãm, nho nhã.
“Lát nữa anh ta đến xem mình xử lý anh ta thế nào. Làm gì có ai làm bạn trai kiểu đó chứ? Xuân Hinh, cậu quen thân với Mục Dĩ Thâm cậu nhất định phải nói cùng với mình. Thật chẳng ra thể thống gì mà!” Âu Dương Noãn bụng dạ thẳng thắn, nói một lèo với tôi xong lại đi tìm Hồ Diệp và Nguyên Vũ nói chuyện phiểm tiếp.
Tôi nhìn Âu Dương Noãn mà không khỏi thở dài, xem ra Mục Dĩ Thâm không hề nhắc đến chuyện ở Macao với cô, nhưng không phải cô đã đi gặp Đỗ Khánh Lâm rồi sao? Lẽ nào Đỗ Khánh Lâm không nói gì với Âu Dương Noãn? Nghĩ đến đây, tôi lấy điện thoại ra nhản tin cho Đô Khánh Lâm, hỏi xem anh ta có nói chuyện của Phó Thăng Nam và Mục Dĩ Thâm ở Macao cho Âu Dương Noãn biết không Tôi vừa gửi đi tin nhãn thì chuông cửa kêu lên.
Ngoài miệng Âu Dương Noấn trách móc Mục Dĩ Thâm nhưng vừa nghe thấy tiếng chuông cứa thì cô nàng đã kích động, chạy ngay ra mở cửa. Mở cửa ra thấy người bên ngoài là Mục Dĩ Thâm, Âu Dương Noãn hừ nhẹ một tiếng, giận dõi nói: “Anh còn gan đến đây à?” Mục Dĩ Thâm nhìn những người ở trong phòng khách rồi, quay lại cười với Âu Dương Noãn: “Thế nên em mới gọi cả một nhóm tới đây như vậy? Em định đánh hội đồng anh à?” Âu Dương Noãn bị Mục Dĩ Thâm trêu, dấu môi nói: “Em chăng cần bạn em phải ra tay, anh vào đi, lần sau mà anh dám tức giận với em thì em sẽ không bao giờ để ý anh nữa đầu” Tôi đứng ở cửa nhà bếp nhìn ra, Mục Dĩ Thâm theo Âu Dương Noãn vào nhà. Ánh mät anh ta nhìn thẳng vào tôi rồi hơi híp lại, anh ta vân nở một nụ cười dịu dàng y như lúc trước: “Tổi nay đông vui thật đấy” Âu Dương Noãn hứ một tiếng, nói: “Đương nhiên rồi” rồi kéo Mục Dĩ Thâm vào giới thiệu với mấy người Hồ Diệp.
Tôi nhìn dáng vẻ lúc này của Mục Dĩ Thâm thì trong đầu liên nghĩ tới hình ảnh anh ta trong vai một người đàn ông ôn nhu trong quán cà phê hôm đó. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy ghê tởm “Anh ta không phải là người tốt đâu” Giọng nói của Hoàng Ngọc Minh vang lên bên tai tôi, tôi bất ngờ nhưng cũng kịp lấy lại bình tĩnh. Sắc mặt của Hoàng Ngọc Minh hơi nhợt nhạt, có vẻ là cô ấy bị dọa sợ rồi Tôi nhìn cô ấy, quan tâm hỏi: “Cậu sao vậy? Không khỏe chô nào à?” Cô ấy läc đầu, thở dài rồi nói: “Không có chuyện gì đâu.” Âu Dương Noãn đưa Mục Dĩ Thâm tới chỗ bọn tôi rôi nói: “Xuân Hinh, Ngọc Minh, hai cậu ra ngoài đi. Để cho anh ấy làm nốt, phạt anh ấy tội đến muộn” Mục Dĩ Thâm nở nụ cười, nụ cười của anh ta có vài phần rạng rỡ của một cậu bé. Anh ta nhìn tôi, nhìn sang Hoàng Ngọc Minh rồi cười: “Âu Dương Noãn, em quen thêm bạn mới à?” Âu Dương Noãn gật đầu, kéo tay Hoàng Ngọc Minh rồi nói: “Quên mất không giới thiệu, Ngọc Minh, đây là Mục Dĩ Thâm bạn trai tớ, người tớ đã nói với cậu đấy” Sắc mặt của Hoàng Ngọc Minh vân rất nhợt nhạt, cô rất không tự nhiên khi nhìn thấy Mục Dĩ Thâm, hình như cô đã bị anh ta dọa cho sợ hãi rôi Âu Dương Noãn không tinh ý nên không nhận ra biểu cảm này trên mặt Hoàng Ngọc Minh, cô nhìn Mục Dĩ Thâm rồi nói: “Dĩ Thâm, đây là bạn của em, Hoàng Ngọc Minh, em với cô ấy đều ở thành phố Tân Châu” Mục Dĩ Thâm nhìn Hoàng Ngọc Minh, khóe miệng anh ta hơi nhêch lên, van là bộ dạng ôn nhu địu dàng như trước đây: “Xin chào, rất vui được biết cô.” Người Hoàng Ngọc Minh hơi run rấy, cô đưa tay ra bắt tay với Mục Dĩ Thâm và chỉ trả lời một câu băng giọng rất thấp: “Chào anh” Âu Dương Noãn nghĩ Hoàng Ngọc Minh ngại người lạ nên cười và nói: “Bạn em, cô ấy hơi nhút nhát, không giỏi nói chuyện lảm. Được rồi, anh bẻ rau lên đi, chúng ta sặp bắt đầu ăn rồi” Mục Dĩ Thâm cười rồi bước vào trong bếp.
Âu Dương Noãn cũng theo vào sau Tôi giơ tay ra kéo Hoàng Ngọc Minh thì cô ấy năm chặt lấy tôi, kéo tôi ra khỏi phòng bếp. Tay cô ấy rất lạnh, giống như một cục đá vậy. Ra khỏi phòng bếp, cô ấy uống cả một cốc nước to thì sắc mặt mới dần dần trở lại bình thường Tôi cũng không vội vàng hỏi cô ấy, đợi đến khi cô ấy dần dần bình tính lại và nói trước Sau đó một lúc, cô ấy mới nhìn tôi và nói: “Anh †a không phải là người tốt” Tôi kinh ngạc, tôi biết “anh ta” mà Hoàng Ngọc Minh đang nói tới là Mục Dĩ Thâm. Tôi không kìm được mà hỏi lại: “Cậu quen anh ta à?” Hoàng Ngọc Minh gật đầu, ngồi trên ghế sofa, cö cẩn thận quay đầu lại nhìn về phía nhà bếp rôi mới thấp giọng nói: “Tớ có gặp qua, lâu lãm rồi” Tôi định hỏi tiếp nhưng Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đã bê rau ra, Hồ Diệp và Nguyên Vũ đang trông nồi lẩu. Mọi người ngồi quanh bàn, giục nhau mau ngồi xuống để ăn nên tôi lại nuốt lại những lời đang định nói vào trong.
Trong lúc ăn, tôi để ý Mục Dĩ Thâm và Hoàng Ngọc Minh, hình như anh ta không hề quen biết Hoàng Ngọc minh nhưng vì sao Hoàng Ngọc Minh lại biết anh ta, mà thậm chí còn sợ anh ta như vậy nữa? “Đừng có ngồi thừ ra như vậy nữa. Dạo gần đây đầu óc cô cứ như ở trên mây vậy” Hồ Diệp gắp cho tôi một miếng thịt và nói: “Tôi thấy dạo gân đây cô gầy đi đấy, ăn thêm chút thịt đi” Tôi định thân lại, gật đầu và nói cảm ơn.