Chương : Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm () Mục Dĩ Thâm hơi nheo mắt nhìn tôi: “Đúng là gầy thật. Nghe nói gần đây con gái cô gặp chuyện, cần giúp đỡ thì cứ nói cho chúng tôi biết” “Đúng vậy, Thẩm Xuân Hinh, cô không được chịu đựng một mình đâu đấy” Âu Dương Noãn cũng gật đầu theo.
Tôi cố cười và nói: “Ừ” Mục Dĩ Thâm nhấp một ngụm nước trái cây, anh ta nhìn tôi rôi nói: “Nghe nói bệnh của con gái cô cân được ghép tủy và thận. Tìm được tủy và thận thích hợp không dễ dàng chút nào. Cô đã tìm được ai thích hợp chưa?” “Choang!” Mục Dĩ Thâm vừa dứt lời thì bát gia vị trước mặt Hoàng Ngọc Minh rơi xuống đất và vỡ tan tành. Cô vội vàng đứng dậy xin lỗi và thu dọn, Âu Dương Noãn cũng lại giúp Hoàng Ngọc Minh dọn dẹp.
“Không sao, không sao, không có gì đâu.” Hoàng Ngọc Minh vừa nói vừa lau chỗ nước canh đổ trên người mình.
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô ấy, tôi càng cảm thấy hình như cô ấy biết được chuyện gì đó của Mục Dĩ Thâm, nghĩ như thế tôi càng không khỏi cảm thấy bối rối.
Dọn dẹp xong, mọi người đều ngồi trở lại bàn.
Âu Dương Noãn nhìn tôi rồi nói: “Tìm một quả thận để ghép cho đứa bé là chuyện không dễ dàng gì, mà nhất là quả thận ấy còn phải tương thích với cơ thể của đứa trẻ nữa” Nói rồi, Âu Dương Noãn lại quay sang nhìn Mục Dĩ Thâm: “Anh có cách gì giúp được cô ấy không?” Mục Dĩ Thâm nhìn tôi, rồi trầm giọng xuống nói: “Chúng ta kiểu gì cũng nghĩ ra cách” “Thật sự có cách sao?” Âu Dương Noãn hơi kích động nhìn Mục Dĩ Thâm, chờ đợi anh ta trả lời câu hỏi của mình. Nhưng Mục Dĩ Thâm lại nhướng mày, nhìn tôi và nói: “Chúng ta cứ ăn xong cơm đi đã, ăn cơm xong chúng ta lại bàn chuyện này tiếp ” Âu Dương Noãn suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng vậy, chúng ta cứ ăn cơm trước đã” Tôi nhìn sang Hoàng Ngọc Minh rôi đưa tay ra nắm lấy tay cô ấy. Tôi không khỏi ngạc nhiên khi cầm vào tay cô ấy, mặc dù ở thủ đô lạnh nhưng trong phòng có máy sưởi thì tay cô ấy cũng không đến mức lạnh như băng như vậy chứ.
Tôi biết cô ấy sợ Mục Dĩ Thâm.
Hoàng Ngọc Minh ngước mắt lên nhìn tôi, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ sợ hãi. Tôi khẽ gật đầu với cô ấy rồi vỗ nhẹ vào tay để cô không phải quá sợ hãi như thế nữa.
Hồ Diệp gắp cho tôi đầy cả một bát vì thấy tôi không ăn gì mấy, cô ấy nói: “Sao cô cứ ngồi ngẩn người ra vậy? Chẳng ăn miếng nào cả, có phải không hợp khẩu vị không?” Tôi nhìn chỗ thức ăn được gắp đầy vào trong bát, đành nói: “Không phải đâu. Tôi ngay ăn bây giờ đây.” Hồ Diệp cười vui vẻ, nói: “Lúc trước tôi chưa ăn lẩu bao giờ nhưng sau này gặp được Nguyên Vũ thì tôi mới biết hóa ra lẩu ngon như thế, đúng là mỹ vị nhân gian mà.” Nguyên Vũ nghe Hồ Diệp nói vậy thì hai má đỏ lên, anh gắp cho cô mấy món rồi mỉm cười, nói: “Em ăn thêm đi, sau này em muốn ăn thì cứ nói với anh, anh làm cho em ăn.” “Này, sao hai người toàn thích đi phát cấu lương vậy, tôi sắp ngọt chết rồi đây” Âu Dương Noãn cười, ngoài mặt thì cô kêu ca như vậy nhưng tay vẫn luôn gắp đồ ăn cho Mục Dĩ Thâm.
Cũng may không có chuyện gì xảy ra trong bữa cơm, dọn dẹp xong, Hồ Diệp và Nguyên Vũ đứng lên định về. Âu Dương Noãn kéo tay tôi rồi quay sang nói với Mục Dĩ Thâm: “Dĩ Thâm, tí nữa anh đưa Xuân Hinh về nhé, em không yên tâm để cho cô ấy gọi xe” “Cô ấy có thể về cùng với chúng tôi luôn” Hồ Diệp nhìn Âu Dương Noấn và nói: “Với lại chúng tôi cũng tiện đường hơn” Không đợi Âu Dương Noãn nói, Mục Dĩ Thâm đã nói xen vào: “Chúng tôi cũng tiện đường, không xa lắm đâu, tôi đưa cô ấy về thì cũng tiện.” Âu Dương Noãn cười ngốc: “Hai người sến đến sâu cả răng tôi rồi đây này. Hai người đừng rắc cẩu lương cho Xuân Hinh nữa, để cho cô ấy về cùng với Mục Dĩ Thâm đi” Hồ Diệp còn muốn nói thêm gì đó nữa nhưng sau khi Nguyên Vũ kề vào tai cô nói gì đó thì cô cũng không nói nữa.
Ăn cơm xong, điện thoại của tôi đổ chuông, là Phó Thắng Nam gọi tới. Tôi ra ngoài ban công nghe điện thoại: “Vâng, em mới ăn xong, em còn định gọi anh tới ăn cùng. Hôm nay Âu Dương Noãn đến đây, vừa hay là Hồ Diệp cũng có mặt nên mọi người tụ tập ăn lẩu. Anh chắc chưa ăn cơm à?” Cuộc họp vừa mới kết thúc, nhất định là anh chưa ăn gì rồi.
Trong điện thoại, tôi nghe được tiếng anh cười khẽ: “Ừ, hình như anh bỏ lỡ rất nhiều món ngon rồi thì phải. Em cứ ở đó nhé, một lát nữa anh tới đón em, anh muốn ăn mì em nấu” Tôi cười: “Cũng đâu phải là món gì ngon lắm đâu, không hiểu sao anh lại nhớ? Nhà Âu Dương Noãn thuê cũng ở trong thành phố, Mục Dĩ Thâm cũng có ở đây, anh có tới được không?” Anh im lặng một lát rồi nói: “Được” Mọi chuyện đã đi tới nước như ngày hôm nay thì hai bên đã không còn là bạn bè nữa. Gặp mặt nhau trong hoàn cảnh như thế này không biết hai bên sẽ đối mặt với nhau kiểu gì.
Nói chuyện với Phó Thắng Nam một lúc, tôi gửi địa chỉ của tôi sang cho anh và cúp máy. Cúp máy xong tôi thấy tin nhắn của Đỗ Khánh Lâm gửi tới: “Chuyện như vậy mà không liên lạc với mình, cậu được lắm đấy! Âu Dương Noấn cứ như bị thiểu năng vậy, nói thế nói nữa cũng không có tác dụng mà làm lãng phí cả thời gian của mình” Lúc trước tôi hỏi Đỗ Khánh Lâm xem anh ta có nói chuyện ở Macao cho_Âu Dương Noấn biết không, bây giờ tôi chỉ trả lời lại một tiếng “ừ” rồi cất điện thoại vào túi.
Hoàng Ngọc Minh đang im lặng ngồi một mình trong góc, hình như cô ấy có ý muốn trốn tránh. Âu Dương Noãn và Mục Dĩ Thâm đang rửa bát ở trong phòng bếp, tôi đi đến và ngồi xuống bên cạnh cô ấy. Tôi rót cho cô ấy một cốc nước rồi hơi mím môi lại: “Cô đến thủ đô bàn chuyện công việc à?” Hoàng Ngọc Minh ngước mắt lên nhìn tôi, cô cầm cốc nước trên tay và khẽ gật đầu: “Công ty phải hoạt động nên tôi phải đi kéo việc về, có thế thì công ty mới tồn tại được” Tôi nhìn cô, im lặng một lúc rồi tôi mới nói: “Thực ra tôi thấy cô không thích hợp với chuyện mở công ty lắm. Sao cô không làm chuyện mà mình thích?” “Công ty là của bố tôi, cho dù không thích thì tôi vẫn phải cố đến ngày ông được tại ngoại ra, chỉ cần cố cầm cự là được rồi” Cô ấy đã kiên quyết như thế thì tôi cũng không nói nhiều mà chỉ gật đầu nói: “Thế cô cố gắng nhé” Hoàng Ngọc Minh liếc nhìn sang chỗ tôi, im lặng một lát rồi cô mới lên tiếng: “Con gái cô mắc bệnh gì vậy?” “Bệnh máu trắng.” Hoàng Ngọc Minh hơi cúi đầu xuống và nói: “Không chỉ cần phải ghép tủy mà còn phải ghép cả thận sao?” Tôi gật đầu.
Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì, tay cô cầm chặt cốc nước, mãi đến một lúc sau cô mới lên tiếng: “Tôi cũng từng ghép tim” Tôi kinh ngạc vì không ngờ cô ấy sẽ nói điều này với tôi. Tôi ngẩn người nhìn cô ấy nhưng cô ấy chỉ cười, sắc mặt có hơi nhợt nhạt: “Là chuyện của năm trước rồi, bố tôi lúc đó chắc cũng như cô bây giờ. Ông ấy đi khắp nơi tìm tim cho tôi, tôi nghĩ lúc đó ông ấy cũng rất buồn” Tôi mím môi không trả lời Hoàng Ngọc Minh, tôi nghĩ trong lòng có lẽ chuyện của cô ấy không đơn giản như những gì tôi đang nghĩ.
Qua một lúc, cô ấy mới tiếp tục: “Cô nói đúng, tôi không thích hợp với chuyện mở công ty. Tôi thích vẽ tranh, ước mơ lúc nhỏ của tôi là mở triển lãm tranh trên cả thế giới nhưng hình như ước mơ đó không thực hiện được nữa rồi” Lúc đầu tôi nghĩ Hoàng Ngọc Minh bị trâm cảm nhưng lúc này tôi mới nhận ra, bệnh của cô ấy còn nghiêm trọng hơn trầm cảm rất nhiều.
Nhìn bề ngoài thì cô ấy không khác gì một cô gái bình thường nhưng nhiều chỉ tiết nói cho tôi biết rằng cô ấy thực sự rất bài xích việc tiếp xúc với người lạ, thậm chí cô còn bài xích cả việc tiếp xúc với con người.
Biểu hiện này có vẻ giống với một người tự kỷ hơn, cô cố để mình trông giống như một người bình thường nhưng hình như mỗi tế bào trên người cô đều chống lại việc tiếp xúc với người khác.