Chương
“Con không hề nói bậy, nếu mẹ chịu khó chú ý quan sát một chút thì sẽ rõ.” Hoa Vô Song nói xong lập tức hỏi người làm bên cạnh: “Sáng nay cô chủ đã làm gì vậy?”
Người làm thành thật trả lời: “Trời còn chưa sáng cô chủ đã thức dậy rồi trang điểm đến tận bây giờ.”
Bắp thịt trên khuôn mặt bà cụ Đỗ khẽ giật.
Lục Lãnh Phong có vẻ ngoài tuấn tú và vô cùng hoàn hảo, thậm chí ngay cả bà ta cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, huống chi là cháu gái của mình?
“Di Nhiên không còn là một đứa trẻ, nó sẽ biết chừng mực, cô đừng nghĩ linh tinh nữa.” Bà ta xoay người bước vào phòng.
Nếu như cháu gái mình thật sự có ý định gì đó, thì bà ta nhất định sẽ bị bóp chết từ trong nôi mà không hề thương tiếc, không thể để bất cứ chuyện gì phá vỡ chuyện hợp tác với Tập đoàn Đế Vương được.
Sau bữa trưa, Hy Nguyệt nằm trong lòng Lục Lãnh Phong chợp mắt nghỉ ngơi.
Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng ôm lấy cô, ánh mắt yêu chiều ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô giống như đang nhìn một bảo vật quý hiếm, làm thế nào cũng nhìn không đủ.
Khi Đỗ Di Nhiên bước vào hoàn toàn không được chào đón.
Chấn Diệp liếc nhìn cô ta đầy thờ ơ: “Chị à chị tới đây làm gì vậy?”
Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng: “Tổng giám đốc Lục là đối tác của Tập đoàn Đỗ Thị. Chị là cô chủ của tập đoàn này qua đây chào hỏi một chút, chẳng lẽ không phải rất bình thường hay sao?”
Lục Sênh Hạ nhìn ra được cô ta còn cố ý ăn mặc trang điểm: “Không phải là chị có ý với anh tôi đấy chứ?”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên khẽ giật: “Em đang nói linh tinh gì vậy? Chị chỉ muốn làm tốt vai trò chủ nhà mà thôi.”
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Anh trai tôi là người vô cùng xuất sắc, rất nhiều thiên kim giàu có thèm muốn có được anh ấy, nhưng chẳng qua trong lòng anh trai tôi lại chỉ có một mình chị dâu mà thôi, còn những người phụ nữ khác không lọt được vào mắt xanh của anh ấy.”
Đỗ Di Nhiên bật cười chế giễu: “Chị thấy chưa chắc đã vậy đâu, không phải anh ấy còn có một cô tình nhân tên là Kiều An hả? Ngay cả con cũng đã sinh cho anh ấy rồi.”
Lục Sênh Hạ tức giận phồng má: “Đó chỉ là lời đồn thổi mà thôi, Kiều An là người yêu của anh Finn, không liên quan gì đến anh trai tôi.”
Đỗ Di Nhiên nhún vai: “Chị chỉ thuận miệng nói ra thôi. Đó là chuyện riêng của Tổng giám đốc Lục, chỉ có anh ấy mới là người biết rõ nhất còn những người khác chỉ là ngắm hoa trong sương mà thôi.”
Vừa nói cô ta vừa nhìn xung quanh: “Tổng giám đốc Lục đâu? Sao chị không thấy anh ấy vậy?”
“Anh trai tôi đang ngủ trưa với chị dâu rồi.” Lục Sênh Hạ mở miệng nói.
“Nghe nói Hy Nguyệt lại mang thai, sinh con mà cũng cần mẫn như vậy.”
Giọng điệu của Đỗ Di Nhiên tràn ngập chua chát.
“Anh trai và chị dâu của tôi có gen tốt như vậy, đương nhiên phải sinh thêm mấy đứa nữa mới được. Còn đây là chuyện riêng của gia đình tôi, liên quan gì đến chị chứ.” Lục Sênh Hạ khó chịu liếc nhìn cô ta đầy khình thường.
Đỗ Di Nhiên hít một hơi thật sâu rồi cố gắng đè nén lửa giận trong lòng. Cô ta tạm thời không thể khiến cho mối quan hệ giữa mình và Lục Sênh Hạ trở nên cứng nhắc, nếu không càng khó khăn tiếp cận với Lục Lãnh Phong hơn.
“Sênh Hạ, sau này chúng ta sẽ là người một nhà. Em là em dâu của chị, mà chị sẽ trở thành chị chồng em hẳn nên hòa thuận với nhau.”