Chương
“Tôi nghĩ chúng ta nước giếng không phạm nước sông mới là cách tốt nhất để chung sống hòa bình với nhau được.” Lục Sênh Hạ nói thẳng mà không hề cố kỵ.
Người phụ nữ này vẫn luôn tìm cách tranh giành vị trí với anh Chấn Diệp, còn lâu mới thân thiết được với nhau, chắc chắn cô ta là người miệng nam mô bụng một bồ dao găm nên cô bé sẽ mắc mưu đâu.
Trong phòng Hy Nguyệt ngủ được một lát thì đã tỉnh lại, nhưng vẫn lười biếng không muốn động đậy, cô tựa đầu vào trong lòng Lục Lãnh Phong cảm thấy vô cùng thoải mái.
Lục Lãnh Phong dùng ngón tay cuộn tròn lọn tóc của cô rồi nghịch ngợm theo bản năng, cơ thể còn xuất hiện một loại phản ứng mạnh mẽ.
Đối với những người phụ nữ khác, anh giống như một tảng băng ngàn năm, nhưng khi đối mặt với cô lại như thể ngọn lửa điên cuồng dữ dội có thể bùng cháy bất cứ lúc nào và ở bất cứ đâu.
“Em bé đã được bốn tháng rồi đã qua giai đoạn nguy hiểm.” Cô khẽ nói.
Trước đây khi mang thai, họ vẫn duy trì tần suất một tuần một lần. Anh kiểm soát rất tốt, trước giờ chưa từng làm tổn thương tới cô hay đứa trẻ.
Đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm của Lục Lãnh Phong khẽ động, trong phút chốc đã tan thành một dòng nước ấm áp, anh cúi đầu hôn cô…
Thật lâu sau, anh đưa tay lên vuốt ve bụng nhỏ đã hơi nhô lên của cô: “Em không sao chứ?”
“Vâng.” Cô nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Vẻ dịu dàng vẫn luôn tràn ngập trong mắt anh.
Cô là tất cả đối với anh, mỗi khi ôm cô vào lòng, anh cảm giác như mình có được cả thế giới.
Cô lại ngủ một giấc rồi bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, đoán rằng có người tới nên lập tức ngồi dậy.
Lúc xuống lầu, Lục Lãnh Phong ôm cô thật cẩn thận.
Đỗ Di Nhiên liếc nhìn vùng bụng dưới hơi phồng lên của cô, vẻ lạnh lẽo chợt vụt qua trong mắt.
Khi vợ mang thai, Lục Lãnh Phong nhất định sẽ cảm thấy cô đơn, lúc này điều anh cần nhất chính là tìm phụ nữ để giải tỏa sinh lý, cô ta phải nắm bắt lấy cơ hội này.
Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú và dáng người cao ráo của Lục Lãnh Phong, máu trong người cô ta bắt đầu sôi trào, bản năng nguyên thủy nhất đang không ngừng dao động.
Thậm chí Đỗ Di Nhiên còn có thể nhìn thấy được cơ bắp rắn chắc bên trong lớp quần áo kia, khiến cô ta muốn nằm rên rỉ trong lòng anh.
Nếu có thể xảy ra tình một đêm cùng với anh thì chết cũng đáng.
“Tổng giám đốc Lục, đã lâu không gặp.” Cô ta cười ngọt ngào, đầy quyến rũ.
Vẻ mặt Lục Lãnh Phong không hề thay đổi mà chỉ lịch sự gật đầu.
Vẻ thờ ơ đó giống như một gáo nước lạnh dội xuống đỉnh đầu Đỗ Di Nhiên, dập tắt hết thảy sự nhiệt tình đang dâng trào trong lồng ngực của cô ta đến mức ngay cả khói cũng không còn.
Cô ta là thiên kim và người đẹp nhất ở thành phố Tinh Không này, chẳng lẽ lại không hề có chút hấp dẫn nào đối với anh sao?
Hy Nguyệt thì có điểm tốt nào chứ?
Dù xinh đẹp đến mấy chơi lâu như vậy, lẽ nào còn chưa thấy chán?
Liệu anh có nên thay đổi khẩu vị của mình một chút hay không?
Hơn nữa bây giờ cô ta lại đang vác một cái bụng lớn, hoàn toàn không thể khiến anh hài lòng.
Hy Nguyệt khẽ mỉm cười: “Thật ra cũng không cần phải làm phiền cô Đỗ tự mình đến đây. Ngày mai chúng tôi sẽ đến qua trang viên để chào hỏi.”