Chương
Sau khi ăn cơm xong, cô gọi Kiều An đi tản bộ ven hồ.
“Buổi trưa cô đến nhà bếp à?”
Kiều An sút cục đá dưới chân, gương mặt khuất trong bóng tối, ảm đạm không rõ.
“Tôi phải qua đó dặn dò, tôi bị dị ứng đậu phộng, cho nên mỗi lần đi ăn ở ngoài đều phải căn dặn nhà bếp không cho bơ lạc vào đó.”
Hy Nguyệt tiện tay ngắt một chiếc lá, vuốt trong tay.
“Tôi nhớ ra rồi, đúng là cô đã từng nói như thế, dị ứng không phải là chuyện nhỏ, phải cẩn thận mới được.”
“Cũng không có gì, tôi bẩm sinh đã thế, may mắn không di truyền cho đứa nhỏ.”
Giọng điệu Kiều An duy trì bình tĩnh.
Hy Nguyệt vuốt ve bụng.
“Cô cảm thấy ai sẽ là người bỏ hoa hồng vào canh gà của Đỗ Di Nhiên?”
“Ngoại trừ Tư Mã Ngọc Như, tôi cũng không nghĩ ra được ai khác?”
Kiều An chậm rãi nói, sau đó cô ta hỏi ngược một câu.
“Cô cảm thấy là ai?”
Hy Nguyệt nhếch môi cười lạnh.
“Trò giá họa này đúng là cũ rích, cô ta không biết trò khác, đúng là vô vị.”
Kiều An quay đầu nhìn thoáng qua cô.
“Cô cẩn thận một chút, Đỗ Di Nhiên và Tư Mã Ngọc Như rất thân thiết, chưa chắc đã tin tưởng cô ta làm đâu, làm không tốt, cô ta sẽ cắn cô không thả.”
Hy Nguyệt nhún vai đáp.
“Cô ta còn trông cậy vào việc mẹ quý nhờ con, đương nhiên sẽ không bỏ qua, không sao hết, tôi cũng đã quen rồi, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn.”
Kiều An lộ ra chút nham hiểm.
“Mệnh của nghiệt chủng trong bụng cô ta thật đúng là cứng rắn, hoa hồng cũng không làm gì được.”
Hy Nguyệt sâu xa nhìn qua cô ta, ánh mắt thâm trầm mà ý tứ sâu xa.
“Một tên hòa thượng gánh nước uống, hai hòa thượng gánh nước uống, ba hòa thượng không có nước uống, thế giới ba người phụ nữ nhất định sẽ sụp đổ.”
(Ba hòa thượng không có nước uống là một câu ngạn ngữ cổ. Đại khái là trong một ngôi chùa có một hòa thượng rất chăm chỉ, luôn lau tượng, quét dọn sạch sẽ. Cho đến khi lần lượt có hai hòa thượng khác đến. Ba người tị nạnh nhau cuối cùng không ai chịu làm gì. Cho tới ngày bọn chuột đánh đổ giá nến, gây ra hỏa hoạn lớn, ba người mới đồng tâm hiệp lực chữa cháy, từ đó thì mới hiểu ra và không tị nạnh đùn đẩy công việc nữa.)
Kiều An cười đáp.
“Tôi cũng nghĩ như thế.”
Đỗ Di Nhiên ở lại bệnh viện một ngày, ngày hôm sau thì xuất viện.
Cô nhỏ Đỗ hỏi cô ta về chuyện của Tư Mã Ngọc Như, thế nhưng Đỗ Di Nhiên tuyệt đối không tin Tư Mã Ngọc Như hại mình.
“Cô à, đây là do Hy Nguyệt cố ý di chuyển mục tiêu đấy, cô tuyệt đối đừng nên tin tưởng cô ta.”
Cô nhỏ Đỗ thở dài.