Chương
“Bây giờ chúng ta cũng không tìm được chứng cứ có thể chứng minh chuyện này là do cô ta làm.”
Gân xanh trên trán Đỗ Di Nhiên nổi lên.
“Nếu như cô ta để lại dấu vết thì đã sớm ngã xuống khỏi vị trí chủ mẫu nhà họ Lục rồi.”
Cô ta muốn đi tìm Lục Lãnh Phong, để cho anh thấy rõ bộ mặt thật của Hy Nguyệt.
Lúc này Lục Lãnh Phong đang dẫn theo ba bánh bao nhỏ chơi xếp gỗ ở trên bãi cỏ, thật ra anh cũng không muốn dẫn theo Niên Niên, nhưng Hy Nguyệt đặt đứa nhỏ đến bên cạnh anh rồi đi, anh cũng chẳng có cách nào khác.
Đỗ Di Nhiên ngồi trên xe lăn để vệ sĩ đẩy mình đến đây, bác sĩ nói cô ta nên nằm trên giường tĩnh dưỡng nhiều hơn.
“Lãnh Phong, anh có biết hôm qua Hy Nguyệt bỏ phấn hoa hồng vào trong canh gà của em, hại em thiếu chút nữa sinh non không?”
Một sự lạnh lẽo hiện lên trong ánh mắt Lục Lãnh Phong.
“Con mắt nào của cô nhìn thấy bà xã tôi bỏ phấn hoa hồng? Đầu óc cô có vấn đề à, bị người nào ngủ cũng không biết, bị người nào hại cũng không biết, ngu xuẩn như thế, không có người đàn ông nào dám lấy cô đâu.”
Gương mặt của Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh.
“Em không có chứng cứ, nhưng trong toàn bộ làng du lịch này, ngoại trừ cô ta, không ai có động cơ gây án.”
Lục Lãnh Phong trầm thấp hừ một tiếng.
“Bà xã tôi cũng không rảnh rỗi đi quan tâm đứa con hoang của người khác.”
“Sao anh có thể nói con của chúng ta như thế chứ?”
Trong giọng nói như tiếng muỗi kêu của Đỗ Di Nhiên mang theo tuyệt vọng run rẩy, cắn môi, cô ta cố gắng kìm nén nước mắt.
Ánh mắt của Lục Lãnh Phong vô cùng lạnh lẽo, giống như băng sơn bắc cực ngàn năm không đổi, mãi mãi cũng sẽ không có một chút nhiệt độ nào với cô ta.
“Cô rảnh rỗi như thế vẫn nên đi điều tra xem bố đẻ của đứa con hoang kia là ai đừng suốt ngày nằm mơ giữa ban ngày.”
Khóe miệng Đỗ Di Nhiên giống như bị ong vò vẽ chính, sắp méo cả miệng.
“Lẽ nào anh đã quên hết chuyện xảy ra tối hôm đó? Đêm hôm đó người kia thật sự là anh, anh cẩn thận nghĩ lại xem, nhất định có thể nhớ được.”
Chỉ cần là thuốc thì đều có tác dụng phụ, nếu như là huân hương Pheromone thì một trong số những tác dụng phụ của nó chính là khiến cho người ta bị mất trí nhớ, rất có thể Lục Lãnh Phong căn bản không nhớ rõ chuyện đêm đó, cho nên nghĩ rằng mình hoàn toàn chưa làm chuyện đấy.
Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng.
“Cô cho rằng mấy thứ đồ quái quỷ đó có thể bẫy được tôi à? Người có thể gài bẫy được tôi còn chưa ra đời đâu.”
Đỗ Di Nhiên tin tưởng anh đã quên mất.
“Chờ đứa nhỏ sinh ra làm xét nghiệm ADN, anh sẽ không nói như vậy nữa.”
“Lời này nên tặng lại cho chính cô thì hơn.” Lục Lãnh Phong vô cùng chán ghét cô ta, anh đã từng gặp quan những người phụ nữ đáng ghét, nhưng chưa từng gặp ai đáng ghét như vậy.