Chương
Hy Tuyết lúc này đi đến, trên tay cầm một li rượu vang.
Hy Nguyệt giật mình quay đầu lại, đúng là không thể né tránh được con người này mà.
” Nhờ ơn nhờ phước của tao, mày và Lục Lãnh Phong hạnh phúc chứ nhỉ?” Hy Tuyết tiến đến gần, cô ta hỏi.
Hy Nguyệt không thèm ngó ngàng đến cô ta. Coi như Hy Tuyết chỉ là một làn gió thoảng qua thôi.
Thấy mình bị làm ngơ, Hy Tuyết đi đến, xô Hy Nguyệt ngã vào lan can, sau đó đưa tay lên đổ li rượu vào người Hy Nguyệt.
” Con câm này, mày nghĩ mày là ai?”.
Hy Tuyết bóp lấy mặt cô, hung hăng nói.
” Mày đừng có ngang ngược với tao “.
” Thứ con hoang như mày, mãi mãi không ngốc đầu lên nổi đâu!”
Hy Tuyết bất ngờ xông đến, cô ta nắm lấy bả vai của Hy Nguyệt, liên tục trợn mắt nhìn lấy cô.
Hy Nguyệt đang bị ép vào đường cùng, bên dưới là biển, nếu như sơ xuất là cô sẽ bị đẩy xuống đó mất.
“ Một đứa như mày, dựa vào đâu mà được hạnh phúc chứ?” Hy Tuyết tức giận hỏi, người đàn ông ta không muốn kết hôn, nổi tiếng là tên lập dị, tính tình thì không ai chịu nổi thế mà lại đi yêu một con câm như vậy sao? Lý lẽ này đúng là nuốt không trôi rồi.
Hy Tuyết đúng như một bà điên, luôn luôn vô cớ gây sự với cô, Hy Nguyệt đang im lặng quan sát, làm sao để đẩy cô ta ra khỏi mình,nếu Hy Tuyết dùng sức một chút nữa, cô sẽ ngã nhào xuống dưới đó mất.
” Mày cũng chỉ là đứa con hoang, tao không tin đứa như mày sẽ có hạnh phúc ” Hy Tuyết phát ngôn mà không suy nghĩ trước, cô ta trước giờ là vậy, cứ tự cho mình đúng, cứ muốn làm Hy Nguyệt đau khổ đến cùng.
Hy Nguyệt định đẩy Hy Tuyết ra, cuối cùng chưa kịp đẩy ra nữa thì…
” Chết đi!”.
Hy Tuyết thốt lên, sau đó xô đẩy Hy Nguyệt qua rào chắn, để Hy Nguyệt rơi mình xuống dòng nước sâu và đen tối đó.
Hy Nguyệt cảm thấy cả người mình bị hất ra xa, sau đó liền rơi xuống nước.
Hy Tuyết đắc ý nhìn phía trên, khoanh tay nhìn Hy Nguyệt đang chật vật bên dưới.
” Cô làm gì vậy hả?”.
Một người đàn ông lạ đâu ra xuất hiện, anh vội chạy đến chỗ Hy Tuyết, nhìn thấy bên dưới có người đang không ngừng vớ tay lên.
Anh ta không suy nghĩ, liền nhảy xuống cứu lấy Hy Nguyệt.
” Thiếu gia…”.
Một vị quản gia chạy đến, thấy thiếu gia nhà mình vừa nhảy xuống đó, gấp gáp chạy đi gọi người đến chi viện giúp đỡ.
Bên dưới, Hy Nguyệt mất sức lực, cô không biết bơi…
Người đàn ông xa lạ đó bơi đến, anh ôm lấy Hy Nguyệt:” Cố lên, đừng có mà ngủ “.
Đây là về đêm, nước biển dĩ nhiên rất lạnh, chỉ vừa mới nhảy xuống thật lạnh đến thấu xương.
” Bên trên mau kéo chúng tôi lên đi ” Anh ngẩn đầu lên, la lớn.
Hy Tuyết hoảng sợ, cô ta vội chạy đi, nếu ở lại thì chỉ có mà toang vãi cả lúa thôi…
Người được gọi đến cũng đã đến, bọn họ tìm cách đưa người đàn ông đó cùng Hy Nguyệt lên.
Hy Nguyệt đã đuối nước, cô đưa lên với tình trạng không biết gì, đã ngất đi rồi.