Chương
Lúc này mọi người liền chú ý đến, vây thành đám đông, Lục Lãnh Phong và Lục Viên Thần bên trong tiến ra.
Hy Nguyệt được đặt xuống, người đã ướt sủng cả rồi.
” Cố lên…cố lên “.
Người đàn ông cứu Hy Nguyệt nhanh chóng đưa tay lên ngực của Hy Nguyệt, không ngừng nhấn mạnh xuống.
Lục Lãnh Phong tiến đến, nhìn thấy vợ mình nằm đó anh liền lao đến.
” Đã xảy ra chuyện gì?” Lục Lãnh Phong hốt hoảng xuống, tại sao cả người cô đều ướt hết thế này?
” Cô ấy bị đẩy xuống biển, tôi chỉ vừa mới đưa cô ấy lên thôi ” Người đàn ông đấy đáp.
Lục Lãnh Phong nhìn lấy cô, sau đó đẩy người cứu cô ra, bản thân tự cứu lấy Hy Nguyệt.
Anh bắt đầu sơ cứu cho cô, nhưng có vẻ như không có hiệu quả. Lục Lãnh Phong liền hít thật sâu, sau đó cúi xuống hô hấp nhân tạo cho Hy Nguyệt.
” Khụ…khụ…”.
Hy Nguyệt ho lên, cuối cùng cũng đã tỉnh lại.
” Hinh, Hinh…” Lục Lãnh Phong vội đỡ cô ngồi lên, về đêm ngoài biển rất lạnh, cả người Hy Nguyệt đều run lên cả rồi.
Một nhân viên phục vụ vội đem một cái khăn bông lớn đến, Lục Lãnh Phong liền đưa tay lấy chiếc khăn ấy, quấn Hy Nguyệt vào bên trong.
Dụ Bạch Ngôn bị đẩy sang một bên, anh cũng không biết mình nên làm gì tiếp theo.
Lục Lãnh Phong khẩn trương ôm cô rời đi, Hy Nguyệt đang rất lạnh, anh nên đưa cô đi thay bộ đồ này ra trước đã, nếu không sẽ bị bệnh mất.
Đám đông dần dần giải tán, Ninh lão gia cũng không dám tiến ra, vì ông biết chuyện này là ai làm ra rồi.
Dụ Bạch Ngôn nhìn ngang nhìn dọc, anh đang tìm Hy Tuyết, cô ả lúc nãy đứng nhìn cô gái kia bị đuối nước bên dưới, chắc chắn là cô ta đã đẩy cô gái đó xuống.
” Bạch Ngôn “.
Lục Viên Thần đi đến, nắm lấy tay Dụ Bạch Ngôn, kéo anh đến một góc vắng vẻ.
Dụ Bạch Ngôn nhìn thấy Lục Viên Thần liền sợ hãi, thôi xong rồi…
Bị phát hiện rồi!
” Tại sao em lại ở đây? Không phải em…” Lục Viên Thần nhìn Dụ Bạch Ngôn, không phải bảo bối của anh đang ở bên đấy đợi anh sao? Sao lại bất thình lình trở về đây thế này? Còn xuất hiện trên chiếc du thuyền này nữa.
Dụ Bạch Ngôn có chút run vì lạnh, nhìn Lục Viên Thần đầy ủy khuất.
” Bảo bối, có phải lạnh lắm không?” Lục Viên Thần vội lấy khăn tay ra, lau mặt cho Dụ Bạch Ngôn, bảo bối nhỏ này bình thường nhút nhát, hôm nay gan dạ đến mức nhảy xuống biển cứu người, còn là em dâu của anh nữa cơ chứ.
Dụ Bạch Ngôn vội nắm lấy tay Lục Viên Thần, anh lắc đầu:” Viên Thần,em không lạnh…”.
Dụ Bạch Ngôn ôm lấy Lục Viên Thần, sau đó nói:” Viên Thần, em xin lỗi, em đã về nước rồi “.
Lục Viên Thần thấy cả người Dụ Bạch Ngôn ướt sũng, anh cũng không dám mắng lấy bảo bối nhỏ của mình, thở dài một cái, anh lên tiếng nói:” Em đã về đây bao lâu rồi?”.