Chương
“Con sẽ không đâu” Lâm Quân lắc đầu, nói một cách chắc chắn, giọng nói thành khẩn: “Con biết LX có ý nghĩa như thế nào với cha, nếu như ngày mai mà cha vẫn không muốn thì con có thể nghĩ cách khác, thế nhưng cho tới hiện giờ thì đây chính là cách tốt nhất”
“Cha hiểu rồi”
“Vậy cha nghí ngơi sớm đi, cha ngú ngon.” Lâm Quân mím môi, tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn trần nhà trắng xóa, tối nay chắc chắn là một đêm mất ngủ rồi.
Sáng sớm, Lâm Quân bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh cứ nghĩ là Lê Vân Hàng gọi đến, anh lập tức tỉnh dậy. Bởi vì cả tối qua anh đều không ngủ, nên giờ khi mở to mắt ra, đầu anh hơi đau chút, anh vừa kích động đi lấy điện thoại vừa dùng tay xoa xoa thái dương.
Khi mở điện thoại ra, Lâm Quân mới nhận ra là điện thoại của Hà Dĩ Phong.
“Alo, tôi đang ở bên ngoài, anh ra mở cửa cho tôi đi”
Giọng Hà Dĩ Phong ở đầu bên kia điện thoại có hơi sốt ruột, rõ ràng anh ta không kiên nhẫn chút nào hết, nói qua loa mấy chữ liền tắt điện thoại ngay.
“Sao anh biết tôi đang ở Phong Linh Đàm?”
Lâm Quân lết cơ thể lười biếng đi ra mở cổng sắt, nhìn thấy Hà Dĩ Phong đang dựa vào con xe thể thao ở bên ngoài, anh ta đứng nghiêng nghiêng vẹo vẹo, nhìn chằm chằm anh.
“Tôi biết anh về nước rồi, nên đã tới khu nhà cũ của nhà họ lâm tìm anh, ông nội nói anh không ở đó, anh đã tới Phong Linh Đàm rồi. Tôi biết †âm trạng anh không tốt nên sáng sớm đã tới đây, đợi cả nửa ngày trời cũng không thấy anh dậy, chuyện này không giống anh chút nào hết! Tôi đợi đến nỗi mất hết kiên nhãn, chỉ đành gọi điện cho anh, tôi nói cho.
anh biết, bây giờ Nhật Linh biến mất không rõ tung tích, lẽ ra anh nên chấn tĩnh hơn, anh nhìn lại dáng vẻ của mình bây giờ đi, ra thể thống gì nữa!”
Hà Dũ Phong nghiêng đầu nói một tràng, sau đó lại chỉ vào Lâm Quân, ánh mắt khó chịu.
“Tôi làm sao hả?”
Lâm Quân nhìn theo ánh mắt của Hà Dĩ Phong, anh nhìn chính mình, anh đang mặc một bộ đồ ngủ lười, đi đôi dép lê đơn giản, nếu như là trước đây anh tuyệt đối sẽ không xuất hiện như vậy trước mặt người khác, cả cả người anh em tốt Hà Dĩ Phong của mình”
“Chuyện này là ngoài ý muốn thôi”
Lâm Quân lắc đầu, nhìn Hà Dĩ Phong, tiếp tục nói: “Anh tới đây chắc không phải chỉ để xem xét tôi đâu nhỉ, có chuyện gì mà nhất định phải đến tận cửa nói trực tiếp thế?
Lâm Quân nhíu mày, nhìn Hà Dĩ Phong vẫn đang dựa vào xe như cũ.
“Nói chuyện trực tiếp thì sao? Tôi không ghét bỏ anh thì thôi, anh lại còn chê bai tôi?”
Lê Nhật Linh biến mất không rõ tung tích, vì để không khiến bầu không khí quá bi thương nên Hà Dĩ Phong đã cố ý dùng giọng điệu thoải mái nhất để duy trì bầu không khí.
“xem ra, anh khá thích đứng bên ngoài nhỉ, vậy anh cứ tự mình ở bên ngoài đi, tôi đóng cửa đây, tôi còn phải ngủ nữa”
Lâm Quân đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của Hà Dĩ Phong, anh quay người ngáp một cái, định đóng cổng lại.
“Này, đợi đã, đợi đã, tôi vào mà, tôi vào mà, bên ngoài có gì hay chứ, cũng đâu tốt được bằng bên trong đâu đúng không?”
Hà Dĩ Phong không muốn tự hành hạ chính mình, anh đi vào bên trong với Lâm Quân.
“Ngồi đi!”
Lâm Quân nhìn Hà Dĩ Phong một cái, anh rót một tách trà nóng, đẩy đến trước mặt Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong nhìn tách trà rồi lại nhìn Lâm Quân.
“Tình trạng của anh tốt hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều đấy, không biết đây được tính là chuyện tốt hay chuyện xấu nhỉ?”
“Anh cảm thấy thế nào?”
Thấy Hà Dĩ Phong không định uống trà, Lâm Quân tự mình bưng một tách lên, nhấp từng chút một.